Lý Tễ ngủ một giấc dài thật sự. Khi tỉnh dậy, mặt cậu còn sưng một chút, đôi mắt cũng sưng lên. Một lúc sau, Hoắc Chiêu nhẹ nhàng hỏi cậu có muốn đi tắm không. Lý Tễ lười biếng, rầu rĩ đáp rằng không cần, nhưng cuối cùng vẫn bị Hoắc Chiêu dẫn đi.
Cậu miễn cưỡng theo Hoắc Chiêu vào phòng tắm, toàn thân ướt sũng. Dù cơ thể vốn đã rối loạn sau những chuyện trước đó, đứng trước gương, nhìn bóng dáng mình trong hơi nước mờ, Lý Tễ lại cảm nhận một loại ấm áp, phảng phất hạnh phúc lan tỏa.
Mảnh khảnh thiếu niên bị nâng lên, toàn bộ cơ thể bám chặt vào lưng, không có chỗ nào có thể tựa, chỉ có thể bị giữ cổ, nhẫn nhịn, bị một lần lại một lần dùng sức mà hôn lên môi.
Vì không phát ra âm thanh, thiếu niên cắn môi đến trắng bệch, gần như chảy máu, còn bị nam nhân dùng ngón tay thăm dò trong miệng.
Cậu không nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, chỉ nghe thấy giọng Hoắc Chiêu: "Cắn tay của anh, đừng cắn môi."
Qua thật lâu, thiếu niên vẫn không mở được mắt. Khi tắm xong và trở về, cậu được mặc đồ mềm mại, nhẹ nhàng bằng tơ lụa, nằm trên giường. Làn da phía dưới vẫn được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng không bị vải che đi, như xương quai xanh hay cổ đều lộ vệt đỏ chói.
Hôm nay là cuối tuần, cậu không có tiết học, có thể ở nhà nghỉ ngơi trong hai ngày.
Lý Tễ nhận ra mình nằm liệt trên giường, ôm chăn mềm, có chút ngốc nghếch, thậm chí còn héo hắt. Cậu bỗng vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684164/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.