Vấn đề là, cho dù đã phát hiện, Diệp Thanh Tịch cũng chẳng có cách nào đòi lại công bằng. Ngoài Lý Tễ, cái tên ngốc nghếch này thì sẽ chẳng ai tin y.
Nằm trên giường bệnh, y nhắm mắt lại, giọng bình thản: "Đừng lo, tôi không sao. Biết rồi thì sao chứ, cũng chẳng thể thay đổi được gì."
Thẩm Thanh Độ đã được nhận vào Kinh Thành Đại, có lẽ sẽ chẳng phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Giống như bao kẻ từng gian lận, chơi xấu, hại người để mưu lợi, tất cả đều thoát tội.
Lý Tễ đột ngột đứng bật dậy, rồi lại ngồi phịch xuống.
Rất lâu sau, cậu nghẹn ra một câu đầy căm tức: "Cậu, cậu thật sự không giận sao?"
Cậu gắt gỏng trách mắng: "Diệp Thanh Tịch, cậu đúng là, cậu đúng là cái bánh bao mềm!"
Nói xong lại thấy lời mình quá tàn nhẫn, Lý Tễ thở dài, cúi gằm đầu, cả người ủ rũ như cà tím bị sương đánh, trong lòng giống một con chó nhỏ bị xù lông, cái đuôi cũng cụp xuống.
Cậu chỉ là không cam tâm. Không muốn nhìn thấy một người tốt như vậy, lại bị cái cốt truyện hoang đường này cướp đi mộng tưởng. Dù Diệp Thanh Tịch ngoài mặt nói không để tâm, nhưng Lý Tễ nhìn ra được, trong lòng y chưa chắc đã nguôi. Nếu không, sao có thể kích động đến ngất xỉu?
Nhưng, trừ cậu ra, sẽ chẳng ai cảm thấy những lời ấy có sức nặng gì.
"Cậu muốn nói tôi là quả hồng mềm, hay là bánh bao mềm?" Diệp Thanh Tịch bật cười, không chút tức giận.
Thanh âm y bình thản, khẽ thở dài: "Lý Tễ, cảm ơn cậu. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684158/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.