Trong phòng tối đen, bộ phim đã chiếu xong, màn hình dừng lại ở hàng chữ cảm tạ màu trắng, rồi nhòe đi thành một mảnh xám, hóa thành ánh sáng mặt trời như dòng nước róc rách chảy tràn qua bức màn. Chỉ cần ai đó đẩy cửa sổ, ánh sáng vàng óng kia sẽ ùa vào.
Ánh sáng trong phòng không đủ để soi rõ khuôn mặt nhau. Lý Tễ bất chợt vươn tay, nắm lấy bàn tay Hoắc Chiêu đặt lên mặt mình, như một ngọn lửa yếu ớt không cần gió cũng có thể cháy, mang theo ấm áp truyền đến người lạnh buốt.
Bàn tay lạnh như băng của Hoắc Chiêu chạm lên gương mặt ấm nóng của Lý Tễ, run rẩy không nhúc nhích được. Ngụy trang bị phá vỡ, anh cũng hoàn toàn bại trận.
Khi người bị nhốt thử đẩy cửa sổ, thì phanh một tiếng, kính cửa sổ lại bị một con chim vụng về từ ngoài lao vào đập vỡ. Trên thế gian này, bất kỳ nhà giam nào cũng có thể bị phá như thế.
"Em biết rồi." Lý Tễ như một chú cún nhỏ lông xù, cọ cọ gương mặt vào tay Hoắc Chiêu, giọng nhỏ nhẹ như chỉ nói đến chuyện vặt vãnh: "Anh lạnh lắm phải không? Tay anh bây giờ thật lạnh."
"Không lạnh." Hoắc Chiêu đáp, giọng khàn đặc: "Em không thấy anh ghê tởm sao? Anh căn bản không tốt như em nghĩ. Giờ đi vẫn còn kịp."
"Lý Tễ." Anh khó nhọc mở miệng: "Đừng thương hại anh, cũng đừng đồng tình anh. Em không sợ sao?"
Nói xong, giống như kiệt sức, không còn chút lực nào.
Khi Hoắc Chiêu nhìn thấy những gì Lý Tễ viết trong vở, Lý Tễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684151/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.