Lý Tễ không nghe rõ Hoắc Chiêu nói gì cuối cùng. Chỉ thấy nam nhân rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngã lên người mình, trán nóng rực.
Cậu lập tức tỉnh táo, vội vàng đỡ cánh tay anh, giúp anh nằm ngay ngắn trên giường, cẩn thận đắp chăn, cực khổ lắm mới dỗ được anh uống thuốc, rồi mới ngồi trở lại mép giường.
Hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, môi mím thành một đường thẳng, nghiêm túc nhìn gương mặt đang nhắm mắt ngủ mê man.
Ánh đèn vàng dịu chiếu lên sống mũi thẳng và hàng mi dài của Hoắc Chiêu, rủ xuống một bóng mờ nhạt. Khi ngủ, khuôn mặt anh bớt đi vài phần sắc bén, lộ ra vẻ yên tĩnh hiếm có. Nhưng trong mơ, hàng lông mày vẫn nhíu chặt, như chưa thể hoàn toàn thả lỏng.
Hoắc ca thật sự rất soái.
Ý niệm ấy bất ngờ hiện lên, không đầu không đuôi, khiến lòng Lý Tễ thêm phần rối bời.
Cậu không tự nhận ra, mình có chút nhan khống. Với người lớn lên đẹp, cậu luôn bao dung hơn. Mà Hoắc Chiêu, chính là kiểu đẹp hoàn hảo theo tiêu chuẩn độc nhất trong lòng cậu.
Hơn nữa, người như vậy lại thích cậu.
Ý nghĩ ấy ập đến, làm Lý Tễ đỏ vành tai. Trong phòng chỉ có hai người, một người còn đang ngủ, nhưng cậu vẫn ho khẽ hai tiếng, như để che giấu sự xấu hổ và chút kích động lẫn thẹn thùng trong lòng.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lý Tễ được người khác thổ lộ. Hơn nữa, người đó còn là một siêu cấp đại soái ca. Tuy rằng cũng không tính là chính thức nói ra ba chữ kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684138/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.