Lý Tễ lại co mình thành một quả cầu nhỏ, ôm lấy chiếc chăn thoang thoảng mùi bồ kết, dần dần thả lỏng tứ chi trong sự yên bình dịu mát. Nhưng lông mày cậu lại nhíu chặt, như thể đang mơ thấy điều gì không tốt.
Cậu vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ do chính Hoắc Chiêu chọn. Toàn thân từ trên xuống dưới đều vương mùi sữa tắm dịu ngọt, ngay cả chăn bông cũng thấm đẫm hương thanh thuần ấy.
Trong mơ, cậu lẩm bẩm: "Hoắc ca. Chúng ta không ăn đồ Đức không thể ăn để em nấu cơm cho anh ăn..."
Hoắc Chiêu khép hờ mắt, ánh nhìn ảm đạm.
Cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nếu bây giờ đánh thức thiếu niên, giả vờ bộ dáng nhu nhược đáng thương quen thuộc, dụ cậu hôn mình, thậm chí mở rộng đôi chân cho anh, xuất phát từ sự tín nhiệm duy nhất dành cho bạn bè và nỗi sợ mất đi người bạn này, Lý Tễ có lẽ sẽ không cự tuyệt.
Cậu sẽ thuận theo, cắn chăn, thậm chí khóc không thành tiếng.
Nhưng đó không phải là thích, càng không phải là yêu, chỉ là không muốn mất đi.
Đợi đến một ngày, khi Lý Tễ ý thức được loại quan hệ này là bất thường, có lẽ cậu sẽ cảm thấy người mà mình từng tin tưởng là ghê tởm. Chỉ tưởng tượng ra cảnh ấy thôi, tầng mây đen dày đặc đã quấn lấy Hoắc Chiêu, nặng nề đến mức khiến hắn hít thở không thông.
"Hoắc Chiêu, anh thật ghê tởm."
"Anh có bệnh, không bình thường."
"Điều hối hận nhất đời tôi là lúc trước đã không để anh chết ở nước ngoài!"
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684130/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.