Buông điện thoại, Lý Tễ không định bình luận gì về chuyện Thẩm Thanh Độ tự xưng gặp vấn đề tâm lý nên tạm rời khỏi chương trình. Cậu thừa nhận mình không quá thiện lương, trong lòng vẫn có chút tư tâm.
Nếu là thật thì cậu lại hy vọng nó là giả. Nếu là giả thì lại có một phần trong lòng mong nó là thật.
"Còn muốn tiếp tục tham gia không?" Hoắc Chiêu hỏi, vừa nhét vào miệng thiếu niên một miếng bánh sữa đậu nành mềm ngọt, vừa liếc qua điện thoại trong tay cậu. Sau đó anh cúi mắt, cắm ống hút vào ly sữa ấm, đưa đến bên miệng Lý Tễ, thần sắc bình tĩnh: "Nếu không muốn, thì đừng đi."
Trước mặt, bàn trà nhỏ chất đầy đồ ăn vặt đủ kiểu. Hoắc Chiêu nói rằng đây là mấy thứ mình thường dự trữ khi bận viết luận văn mà không kịp ăn cơm, nhưng giờ lại bị Lý Tễ một người tiêu diệt hết.
Sữa bò hơi ngọt, hương nồng vị sữa, hòa cùng mùi thơm giòn tan của bánh quy và chút chua ngọt của hạt quả khô trong miệng, dung hợp lại thật vừa miệng.
Lý Tễ hút một ngụm sữa, mơ hồ đáp hai tiếng: "Muốn đi. Có thể tiết kiệm được chút tiền. Đến lúc đó, có thể mời anh ăn cơm."
Hiện tại, cậu xem như đang ăn ở miễn phí trong nhà Hoắc ca. Trong lòng thầm tính toán, muốn tích góp ít tiền, cuối tháng sẽ lặng lẽ đưa cho anh, coi như tiền thuê nhà và tiền cơm. Với tính cách của Hoắc Chiêu, chắc chắn anh sẽ không chủ động nhận tiền.
Còn mời khách ăn cơm là chuyện khác, cậu thật sự muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684128/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.