Hoắc Chiêu dừng ánh mắt lại trên giao diện WeChat, cuối cùng dừng ở khung video mới đăng gần nhất trong vòng bạn bè của cậu bé kia, ảnh bìa là một thiếu niên ôm một bó rau dại rất lớn.
Như bị ma xui quỷ khiến, ngón tay anh chạm nhẹ lên màn hình, mở video ra.
Trong clip, dường như là mùa hè, máy quay chỉ lấy nửa người trên. Thiếu niên tóc xoã tung, chưa xử lý nên hơi rối, dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh màu vàng nhạt, da trắng mịn đến gần như trong suốt.
Cậu mặc một chiếc áo bông cũ quá khổ là đồ của người già, vá chằng vá đụp, sờn cả mép áo, nhưng được giặt sạch sẽ. Vạt áo lộ ra xương quai xanh và cánh tay trắng nõn, ôm lấy bó rau xanh mướt, miệng lẩm bẩm giải thích gì đó, nhưng Hoắc Chiêu chẳng nghe vào chữ nào.
Yết hầu anh chuyển động rất khẽ, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Rõ ràng... là người lạ, nhưng vẫn cứ có một loại cảm giác — "Mình từng gặp người này ở đâu rồi".
Anh gõ lên khung chat một tin nhắn:
【Z】: Người trong video là cậu quay thật à?
Hoắc Chiêu nhận lại được phản hồi: "."
Gửi xong, Hoắc Chiêu nhìn chằm chằm dòng chữ kia trong lòng khẽ nhíu mày. Câu hỏi này... hình như hơi vô lễ.
Nghĩ vậy, anh mở app sticker, lục lọi một hồi, chọn ra một chiếc biểu cảm nhẹ nhàng nhất, gửi thêm:
【Z】: Mèo con thò đầu thăm dò.jpg Ừm. Có khi chuyện lấy nhầm rương... cũng không tệ như mình tưởng. Hoắc Chiêu nghĩ thầm. Bên kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684100/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.