Tống Vân Hồi biết mẹ mình bệnh rồi.
Từ rất lâu trước đây bà có thể bế cậu đi dạo bên bờ hồ mà không cần thở dốc, cho đến khi chỉ có thể dắt tay cậu đi, sau đó nữa là bà ngồi trên xe lăn dắt cậu chầm chậm đi, cậu có thể cảm nhận được sức khỏe của bà càng lúc càng suy yếu.
Nhưng ba và những người xung quanh đều nói với cậu rằng thân thể mẹ đang dần chuyển biến tốt, bảo cậu không cần lo lắng.
Cậu rất tin tưởng ba mình.
Ba nói đúng, thân thể mẹ đang dần chuyển biến tốt.
Bởi vì có một ngày bà vậy mà thật sự đã đứng lên trở lại.
Bà nở nụ cười trên môi, khom lưng dắt tay cậu, nói muốn dẫn cậu đi dạo trong sân vườn.
Cậu rất vui vẻ, vui đến mức không để ý thấy ánh mắt hoặc sợ hãi hoặc đồng tình của đám người giúp việc xung quanh.
- -
Toàn thân Hứa Văn Huệ đau đớn, mỗi một bước đi như đang đốt cháy sinh mệnh bà.
Bà có cảm giác, bản thân có lẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Bà vẫn luôn rất sợ thời khắc này tiến đến.
Nhưng khi chân chính đối diện với thời khắc này, bà lại bình tĩnh lạ thường.
Có lẽ do biết số mệnh của mình, tiếp tục giãy dụa cũng chẳng ích lợi gì.
Giây phút cuối đời, ít nhất bà muốn bồi con trai mình đi dạo.
Bà biết bản thân không thể kiên trì đến bên bờ hồ, chỉ đành đi dạo quanh quẩn trong sân.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/3517465/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.