Bởi vì người bạn nhiệt tình này mà cậu bị buộc phải nhìn lại kiệt tác mà hai người bắt tay hoàn thành, Tống Vân Hồi xoa xoa cằm, quay đầu nhìn Tần Thư, nói:
“Không nên......”
Cậu luôn cảm thấy người này lớn lên sở hữu một gương mặt nhìn qua rất biết hội họa, ngờ đâu trình độ vậy mà lại bất phân cao thấp với mình.
Theo lời Trần Thần thì chính là *ngọa long sồ phượng, thực lực ‘ngang tài ngang sức’.
(*) kiểu khen đểu 49 gặp 50, kẻ tám lạng người 800 gam á =))
Người này từ đầu đến cuối đều dùng lời lẽ khen ngợi, nhưng hiệu quả câu nói lại cay độc hơn ai hết.
Nhưng Tống Vân Hồi nói được một nửa chợt dừng lại.
Cậu bỗng nhớ ra.
Hồi cấp ba cũng vậy, cậu cũng cho rằng bản lĩnh vẽ vời của Tần Thư không tồi, tiết mỹ thuật yêu cầu hai người một nhóm để làm bài tập, cậu tự nhiên lập nhóm với Tần Thư, đồng thời cảm thấy nhất định sẽ đạt điểm cao.
Sau đó cậu liền được mở mang kiến thức về ‘mình’ ở một vũ trụ khác.
Hai người bọn họ bị điểm thấp nhất lớp.
Lúc đó còn có bạn học bất bình, bảo rằng hình dạng quái gở mà bọn họ vẽ rõ ràng rất có cảm giác, còn đặc biệt có lòng gọi ‘bức họa’ này là [Mèo], độ tương phản càng thêm mãnh liệt, rõ ràng là một loại tương phản rất mãnh liệt.
Cậu lúc đó khó nói ra, nhưng bọn họ quả thực chính là mèo không sai.
Nghĩ đến chuyện này, một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/3503881/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.