Tống Vân Hồi nhìn thấy sau lưng anh còn có một dải hoa lớn. 
Tần Thư muốn làm gì dường như đã rất rõ ràng. 
Ngón tay rũ một bên của Tống Vân Hồi khẽ nhúc nhích, ngay lập tức thông suốt. 
Chẳng trách người này trước đó lại căng thẳng như vậy. 
Tần Thư trước đó vẫn rất căng thẳng chậm rãi tiến lên phía trước, mãi đến khi hai người chỉ cách nhau một khoảng không xa không gần, lúc này anh mới dừng lại. 
Anh nói: "Đoán được hôm nay anh đã ước điều gì không?" 
Anh nếu đã hỏi như vậy, vậy thì không khó đoán. 
Tống Vân Hồi nhìn anh, đang chuẩn bị lên tiếng thì trong tay đã bị nhét một bó hoa rực rỡ. 
Hoa hồng trong tay nở rộ, rực rỡ cực điểm. 
Người sau bó hoa quỳ xuống trước mặt cậu. 
Người đàn ông này vẫn luôn điềm tĩnh trước sau như một, ở phương diện nào đó cũng có sự kiêu ngạo nhất định của riêng mình, hiện tại lại sẵn lòng cúi đầu, chủ động hạ thấp một đoạn. 
Tần Thư ngước mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: 
"Anh ước chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi." 
Anh nói ra nguyện vọng thứ hai mà anh tham lam ước: 
"Anh còn ước em bằng lòng đồng ý với anh." 
Lúc nói ra điều ước thứ hai, tay anh đã nắm lấy đầu ngón tay của người đối diện, một tay khác lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi quần tây ra, dùng một tay mở nó. 
Hộp nhỏ mở ra không chút tiếng động. 
Viên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/3442753/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.