Chương trước
Chương sau
Đặt bánh mì trong tay xuống, Tống Vân Hồi đứng lên, vừa đi vừa nhìn điện thoại.

Diệp Mẫn vẫn đang xem quần áo cho bọn họ.

Mắt nhìn của bà tốt, lựa bộ nào cũng đẹp, chiếc nào cũng hỏi ý bọn họ.

Trông bà rất có tinh thần, đoán chừng công cuộc lựa quần áo này sẽ còn diễn ra rất lâu đây.

Tần Thư bưng cơm nước vừa nấu xong lên bàn, thấy Tống Vân Hồi đã sắp tới cửa, vì thế đi mở cửa trước.

Thân ảnh hai người xuất hiện trong cùng một ống kính.

Cơm nước đã dọn lên xong xuôi, trong nhà vẫn thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, Tống Vân Hồi bế bổng Cam Tử vừa chạy lon ton qua, ngồi vào bàn ăn.

Hai người mặt đối mặt mở video nói chuyện âm thanh sẽ bị vọng lại, cuối cùng Tống Vân Hồi cúp máy, ngồi cùng Tần Thư vừa ăn vừa xem Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn chọn quần áo.

Diệp Mẫn chọn quần áo không phân thứ tự trước sau, thấy cái nào đẹp và hợp với bọn họ liền trực tiếp hỏi luôn.

Tống Vân Hồi vừa ăn cơm vừa xem, lúc bà hỏi bộ quần áo nào đó có hợp với Tần Thư không cậu liền gật đầu liên tục, luôn miệng "Đẹp đẹp đẹp hợp hợp hợp", ở một khía cạnh nào đó cậu và Diệp Mẫn đã thành công đạt được nhất trí.

Lúc cậu cười rộ lên mặt mày cong cong, hòa tan đi không ít cái lạnh mà mùa đông mang đến, khiến tâm trạng của người ta không tự chủ mà trở nên tốt đẹp theo.

Tần Thư nhìn cậu và Diệp Mẫn tán gẫu càng lúc càng hăng say, vỗ vỗ nón len của cậu bảo: "Ăn cơm."

Tống Vân Hồi đáp: "Được được được."

Đáp xong liền và cơm cho vào miệng, ăn được hai ba ngụm cậu lại bắt đầu tán gẫu cùng Diệp Mẫn, chỉ là lần này không có nói đến quên ăn cơm nữa.

Dạo xong một cửa tiệm, Tống Vân Hồi vốn cho rằng lần này đã kết thúc, nhưng Tần Thư bên cạnh vẫn rất bình tĩnh ngồi đó, không cúp điện thoại cũng không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ý thức được có gì đó không đúng.

Quả nhiên, Diệp Mẫn lại tiếp tục chinh chiến ở cửa hàng tiếp theo.

Vẻ mặt của Tần Thư và Tần Kiến Viễn chẳng mảy may biến hóa, rõ ràng đều đã quen với chuyện này.

Quần áo của Tần Thư mua nhanh đến bất ngờ, đã đủ số lượng mà Diệp Mẫn tính toán, vì thế dừng lại ở đây, phần còn lại chính là quần áo của Tống Vân Hồi.

Diệp Mẫn thấy thích liền hỏi ngay.

Lần này đổi vai, đổi thành Tần Thư "đều đẹp" "đều hợp".

Nhưng anh không hề qua loa, anh thật sự cảm thấy mỗi chiếc Diệp Mẫn chọn đều rất hợp với cậu.

Vì thế Diệp Mẫn trực tiếp nhắm mắt lấy tất.

Quần áo mua ngày hôm nay đã vượt quá mong đợi ban đầu, nhưng bà càng dạo lại càng hăng hái, sau đó hỏi Tống Vân Hồi: "Con còn muốn gì không? Cứ nói với dì, dì tư vấn cho."



Tống Vân Hồi vốn cảm thấy bản thân đã mua đủ lắm rồi, muốn nói không có, nhưng nhìn gương mặt hưng phấn bừng bừng của Diệp Mẫn, cậu cố gắng suy nghĩ một chốc: "Màu đen đi ạ."

Cậu nháy mắt, lộ ra hàng mi cong cong mảnh dài hút mắt, nói: "Mỗi người đều có ước mơ trở thành anh đẹp trai ngầu lòi."

Tần Thư nở nụ cười.

Diệp Mẫn cũng cười, thật sự đi đến nơi treo quần áo màu đen, nói: "Vậy để dì tới xem xem anh đẹp trai ngầu lòi nên mặc quần áo gì mới hợp đây."

Cuối cùng Tống Vân Hồi đã thực hiện được ước mơ làm anh đẹp trai ngầu lòi, thành công có cho mình một chiếc áo khoác màu đen.

Nhìn thấy một chồng quần áo ở quầy thu ngân, tâm trạng Diệp Mẫn cực kỳ tốt vẫy vẫy tay nói tạm biệt, "Đợi lát nữa viết địa chỉ nhận hàng của các con, đến lúc đó nhớ lấy đấy, nhóc Vân bé Thư mẹ cúp trước đây!"

Tống Vân Hồi cũng vẫy tay theo, "Tạm biệt."

Sau khi cúp máy Diệp Mẫn có chút kích động vỗ vỗ mặt, nhìn Tần Kiến Viễn bên cạnh nói: "Nghe thấy không nghe thấy không, vừa rồi nhóc Vân đáp lại em đó."

Tần Kiến Viễn cười cười vỗ bả vai bà.

*

Cúp điện thoại, trên mặt Tống Vân Hồi vẫn mang theo ý cười như cũ, giơ ngón tay cái với Tần Thư: "Ngon lắm."

"Ngon thì ăn thêm nhiều chút."

Tần Thư lại lần nữa nhấn mạnh: "Ngày mai nhất định phải nhớ ăn cơm."

Tống Vân Hồi gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng."

Không biết bắt sóng từ kênh nào, Cam Tử trong lòng cậu cũng kêu 'miao miao miao' theo ba tiếng.

Kẹp nhỏ lại bắt đầu lăn lộn trong lòng cậu.

Hai ba ngụm ăn cơm xong, cậu liền ôm Cam Tử đến phòng khách chơi.

Cam Tử tối nay rất hoạt bát, vẫn còn muốn chơi cùng cậu, nhưng trong lòng Tống Vân Hồi vẫn còn việc chưa làm xong, cậu bèn dùng sức hôn một ngụm thật kêu lên đầu mèo nhỏ lông xù, sau đó trả Cam Tử cho Tần Thư.

Tần Thư ôm Cam Tử đứng ở cửa nhìn cậu rời đi.

Đèn nhà bên sáng lên, lúc này anh mới thu hồi tầm mắt.

*

Ăn cơm xong liền có sức làm việc, Tống Vân Hồi trở về tắt chế độ sleep của máy tính, sau đó xuống lầu pha một cốc café rồi xoay người lên lầu.

Gian phòng một mảnh đen kịt, chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt phát ra từ máy tính xem như là nguồn sáng duy nhất của cả căn phòng.

Tống Vân Hồi ngồi trước máy tính một lúc, sau đó xoay người bật đèn.

Căn phòng ngay lập tức bừng sáng.

Lúc ngồi vào máy một lần nữa, ngón tay vừa chạm lên bàn phím, điện thoại đột nhiên vang lên hai tiếng.

Cậu vốn không định để ý, nhưng nghĩ đến có thể là tin nhắn công việc, vì thế liếc nhìn một cái.

Là tin nhắn của Trần Thần, có chút liên quan đến công việc, nhưng không nhiều.

[Cậu thật sự có thể đảm nhận công việc này sao?]

[Nếu sớm biết cậu sẽ nhận nó thì tôi đã tiết lộ cho cậu thêm nhiều thông tin chi tiết hơn.]

[Hạng mục này có tiền công cao không phải không có nguyên nhân, rất nhiều RD cao cấp đã từng hỏi qua, sau đó đều nói không làm được.]

Tống Vân Hồi đoán hẳn là anh ta đã cày game xong một lúc rồi, bị đồng đội mắng đến không dám chơi tiếp nữa nến mới tới tìm cậu tán gẫu.

Cậu đáp ngắn gọn một câu:

[Có thể làm.]

Cấu trúc và giao diện cần xây dựng trong hạng mục này rất phức tạp, nhưng cũng không hoàn toàn lộn xộn, chỉ cần tạo ra một *pointcut thì mọi thứ đều dễ bàn.



(*) Một câu lệnh trong lập trình

Nếu không tìm được pointcut thì rất khó bắt tay vào làm, có thể tạo ra nhưng tốn rất nhiều thời gian, không thể hoàn thành xong trong khoảng thời gian yêu cầu, đây có lẽ là nguyên nhân mà các RD cao cấp khác không nguyện ý tiếp nhận.

[Cho nên bây giờ có rảnh không, không có cậu ở đây tôi cứ luôn bị ức hiếp QAQ]

Tống Vân Hồi đã hiểu.

Đối phương rảnh rỗi không có việc gì làm nên tìm chuyện để nói, nếu có thể xúi giục cậu chơi game cùng thì càng tốt.

[Không có chuyện gì làm thì đi sáng tác mẩu truyện tranh nhỏ đi nha.]

Mẩu truyện tranh nhỏ là vũ khí cuối cùng.

Sau khi nhắn xong câu này, Trần Thần không đáp lại tiếng nào nữa.

Đoán chừng lại đang chìm đắm trong đau khổ của người trưởng thành rồi.

Không nhận được tin nhắn nào nữa, Tống Vân Hồi lui về giao diện chính, tiện tay mở chế độ chớ quấy rầy.

Một chuỗi chữ cái và con số không ngừng xuất hiện và biến đổi trong đôi con ngươi nhạt màu, mãi đến khi mắt trở nên khô khốc, lúc này cậu mới chớp chớp mắt.

"......."

Đêm đó, hay là nói sáng sớm hôm sau, Tống Vân Hồi cũng quên mất bản thân đã ngủ khi nào, chỉ biết lúc vừa tỉnh dậy thì mặt trời đã chiếu thẳng vào giường rồi.

Hôm nay nắng tốt nhưng khí trời không ấm áp lắm, nhiệt độ đã giảm vài độ so với hôm qua.

Cậu đi chân trần trên sàn, cuối cùng tìm thấy dép lê của mình bên cạnh bàn sách.

Rũ mi mắt xuống lầu rửa mặt, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa tủ lạnh, đầu óc cậu ngay lập tức thanh tỉnh, cuối cùng cũng nhớ ra hôm qua Tần Thư đã nói gì với mình, cậu đút tay vào túi, xoay người lấy chìa khóa đã đặt ở cái tủ cạnh lối ra vào, mặc áo khoác lên trực tiếp ra khỏi cửa.

Sáng nay lúc Tần Thư dậy đã nấu cháo, dặn dò sau khi cậu dậy hâm nóng cháo lại ăn lót bụng một chút.

Giờ đã là 10h sáng, vẫn được tính là sáng nhỉ.

Nói tóm lại vẫn phải ăn một ngụm lấy thảo, không thể lãng phí.

*

10h sáng, người trong phòng chụp ảnh tới tới lui lui, vô cùng bận rộn.

Nhà sản xuất chính và diễn viên chính của toàn bộ đều đã có mặt, ánh sáng và ống kính vẫn đang tìm góc độ, mấy nhà sản xuất chính đang trò chuyện, các diễn viên chính còn lại cũng đang bận bịu việc riêng của mình.

Trong phòng nghỉ, Tần Thư nhìn điện thoại không chút động tĩnh của mình, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào.

Trợ lý bên cạnh đoán không ra tâm tình của anh, chỉ lặng lẽ làm việc của mình, không dám thở mạnh.

Cửa phòng nghỉ mở ra, người đại diện bước vào nói: "Bọn họ vẫn đang chuẩn bị, đại khái cần 20 phút nữa."

Anh ta liếc nhìn một chồng kịch bản bên cạnh tay Tần Thư hỏi: "Sao thế, có vừa ý cái nào không?"

Ánh mắt cuối cùng cũng dời khỏi điện thoại, Tần Thư đáp: "Không có."

Anh nói 'không có' ý tứ chính là sẽ không nhận, cũng sẽ không tâng bốc bất kỳ kịch bản nào trong đây.

Hợp tác với nhau đã nhiều năm, người đại diện đương nhiên hiểu anh, vì thế không khuyên nhủ thêm mà chỉ nói: "Vậy đợi thêm chút nữa đi."

Mắt chọn kịch bản của Tần Thư độc đáo, sẽ không bởi vì chế tác lớn hoặc đạo diễn lớn biên kịch nổi tiếng mà dễ dàng đồng ý, phim nhận vài năm nay càng lúc càng ít, tính toán đâu ra đấy một năm một bộ, không có nhiều hơn.

Người đại diện hơi hé miệng vẫn muốn nói thêm gì đó, kết quả phát hiện quả thật không còn gì để nói cả.

Vì thế anh ta trực tiếp ngồi xuống, mở cốc giữ nhiệt ra uống một ngụm trà dưỡng sinh, thở dài, "Lại đến mùa đông rồi."

Người đại diện đã triệt để biến thành ông chú trung niên, mấy năm nay vẫn luôn bận rộn lo cho sự nghiệp, rất ít chú ý đến cơ thể của mình, tay chân quanh năm lạnh cóng, thân thể suy nhược đã không phải là bí mật gì.

Vừa nuốt ngụm trà dưỡng sinh xuống bụng, người đại diện liền nghe thấy có người gọi tên mình.

Anh ta liếc mắt nhìn qua cốc giữ nhiệt, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Tần Thư.



Tần Thư hỏi anh ta: "Uống cái này có thể trị chứng tay chân lạnh cóng sao?"

Không ngờ anh không lên tiếng nãy giờ, vừa lên tiếng liền hỏi ngay vấn đề này, những người khác trong phòng nghỉ đều ngạc nhiên nhìn anh một cái.

Chủ yếu là do vấn đề này rất không ăn khớp với anh đẹp trai ngầu lòi.

Anh cũng không giống người bị mắc chứng tay chân lạnh cóng mà.

"Không thể nói là có thể trị khỏi, nhưng có thể cải thiện một chút."

Người đại diện hỏi: "Sao thế, cậu cũng muốn dưỡng sinh rồi hả?"

Tần Thư đáp: "Giúp một người bạn."

Bất kể là lần nào chạm phải Tống Vân Hồi, tay chân cậu cũng đều lạnh cóng một mảng.

Cậu cũng không phải trời sinh như vậy, Tống Vân Hồi lúc nhỏ là đứa bé hoạt bát nhất trong số những đứa bé lân cận, có lẽ là do nếp sống quanh năm suốt tháng và thói quen ăn uống về sau đã khiến cậu thành như vậy.

Việc này có thể điều chỉnh được.

Người đại diện đọc từng nguyên vật liệu cho anh, Tần Thư cúi đầu nghiêm túc ghi chép, mặt mày chậm rãi giãn ra.

Có thể là do anh ít khi chủ động nói chuyện, cũng có thể là do anh không còn vẻ lạnh lùng của một anh đẹp trai ngầu lòi thuần túy như trước nữa nên bầu không khí trong phòng nghỉ cũng lặng lẽ thay đổi.

Một người giả vờ thu dọn túi đồ của mình bên cạnh, nói: "Nếu muốn trị chứng tay chân lạnh cóng, công hiệu nhanh nhất vẫn là thuốc đông y, bệnh viện đông y ở thành phố C rất tốt, họ hàng nhà tôi hay đến lấy thuốc ở đó."

Những người khác vốn im lặng không lên tiếng cũng gia nhập vào đề tài.

Các anh lớn có sự nghiệp thành công trong giới giải trí sẽ lo lắng cho tỉ lệ mỡ thừa và huyết áp của mình, những mỹ nữ thành thị xinh đẹp rạng rỡ cũng sẽ âm thầm cân nhắc việc bắt đầu dưỡng sinh để bảo dưỡng thân thể và tóc.

Cứ như vậy qua chốc lát, người trong phòng nghỉ đã ngầm hiểu lòng nhau, tình bạn cách mạng ngay lập tức thăng hoa.

Tần Thư cấp tốc gõ chữ, đều ghi lại hết những lời mà họ nói, rồi tỉ mỉ kiểm tra hết thảy lại một lần, sau khi xác nhận không bỏ xót điều nào mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc tỏ lòng biết ơn: "Cảm ơn."

Anh đạp trai ngầu lòi nói cảm ơn, đây là lần đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa nha.

Không biết là ai đã 'đù má' một tiếng.

Người trong phòng nghỉ ngay lập tức bật cười.

Điện thoại trong tay rung lên, Tần Thư cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn Tống Vân Hồi gửi tới.

Là một bức ảnh, cậu mặc chiếc áo khoác mà hôm qua anh đã mua cho cậu, trong lòng ôm Cam Tử ăn cháo, gương mặt khoan khoái không còn vẻ tái nhợt như trước ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói nóng đang bốc lên, khung cảnh trông rất ấm cúng thoải mái.

[Cháo rất ngon]

Tần Thư nở nụ cười, dung mạo lạnh lẽo cứng rắn trong nháy mắt nhu hòa xuống, thuần thục hồi âm bằng một nhãn dán đầu mèo con.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.