Phòng bao an tĩnh xuống.
Vách tường và cửa sổ không hề cách âm, ngồi đây vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đùa trò chuyện của đám người bên ngoài.
Chung Hứa có lẽ muốn nói gì đó nhưng bỗng chốc lại im lặng hẳn.
Hắn đang suy nghĩ.
Nghe thấy thông tin này, hắn phản xạ có điều kiện muốn nói "không thể nào", trong tiềm thức cũng cho là như vậy.
Nhưng hắn nhịn được.
Cẩn thận suy nghĩ thì đây là lẽ thường tình.
Tạm gác tình cảm cá nhân sang một bên không bàn đến, chỉ đơn thuần bàn đến sự thật, loại chuyện này không gì là 'không thể' xảy ra cả.
Nhưng dường như trong đầu vẫn luôn có một giọng nói không ngừng nói với hắn, chuyện này thật hoang đường, không đáng để suy nghĩ, không có thật, không cần tìm cách chứng thực.
Dường như có hai giọng nói đang không ngừng quằn quại đấu tranh trong đầu hắn.
Đầu lại bắt đầu đau rồi.
Bàn tay đang đặt một bên không tự chủ mà siết chặt khăn quàng cổ bên cạnh, hắn cắn răng chậm rãi thở ra một hơi.
Trương Giả bị phản ứng của hắn dọa cho giật mình, nói:
"Cậu sao đấy? Sẽ không phải tức đến mức đau đầu đó chứ?"
Anh ta không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể đổi đề tài, "Không muốn nghĩ thì đừng nghĩ tiếp nữa, chuyện này vốn cũng không liên quan gì đến cậu, cậu cứ coi như tôi thả rắm đi."
Chung Hứa đau đến nheo mắt lại, hắn cắn răng nén ra một ngụm khí, khàn giọng nói:
"......Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/2554038/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.