Điện thoại bên tai vẫn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Tống Vân Hồi chầm chậm chớp mắt, đại não nhanh chóng xoay chuyển. 
Cậu ngay lập tức nhớ lại thông tin trên chứng minh thư của mình. 
Sau đó đôi mắt chậm rãi mở to. 
Tay cầm điện thoại vẫn đang khựng lại trên không trung, cậu không cúp máy, cũng không tiếp lời. 
Người phía sau tới gần, nhẹ nhàng lấy điện thoại trong tay cậu qua. 
Trong tay Tống Vân Hồi nháy mắt có thêm một bó hoa. 
Là bó hướng dương vô cùng rực rỡ mà cậu nhìn thấy trước đó. 
Một bó hướng dương đầy ụ hoa, ôm vào trong lòng, còn có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của nó. 
Một chút động tĩnh không tính là nhỏ vang lên, trước mắt cậu chợt sáng lên. 
Ánh nến màu vàng trông rất ấm áp, mang theo tia nhiệt liệt không nói nên lời. 
Đứng sau ánh nến là Tần Kiến Viễn và Diệp Mẫn. 
Hết thảy trước đây bỗng chốc xâu chuỗi lại, vì sao Diệp Mẫn đặc biệt quan tâm đến việc khi nào cậu về, vì sao trong xe Tần Thư có hoa, trong ghi chép chỉ dẫn có huyện thành nơi cậu đến. 
Diệp Mẫn cười híp mắt, trông rất kích động, nói: 
"Nhóc Vân, con mau ước đi!" 
Tần Thư đứng sau lưng cậu hợp thời nói: "Nhắm mắt lại, cầu nguyện trong lòng, sau đó thổi nến." 
Tống Vân Hồi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vã nhắm mắt. 
Tuy cậu đã nhắm mắt nhưng đại não vẫn trống rỗng. 
Cậu không biết nên ước gì. 
Sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/2554030/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.