Đối mặt với chủ đề thư tình, Tống Vân Hồi lựa chọn dời tầm mắt.
Cậu bảo trì trầm mặc, những người khác vẫn còn muốn tán gẫu về đề tài này, trong lúc nhất thời bầu không khí hồi tưởng về thanh xuân bắt đầu bao phủ khắp phòng.
Tần Thư ngồi bên cạnh lấy một món điểm tâm nhỏ qua, hỏi cậu:
"Ăn không?"
Tống Vân Hồi nhận lấy điểm tâm: "Ăn."
Món điểm tâm này rất hợp khẩu vị cậu.
Cậu vừa ăn vừa nhìn Tần Thư.
Rất tốt, không có gì bất thường.
Trần Thần đã hoàn toàn hòa tan, kể lể chuyện thương tâm năm đó, mọi người vừa rơi lệ vừa nốc rượu tại chỗ.
Buổi tụ họp vốn dĩ nên kết thúc nhanh chóng cứ vậy bị kéo dài vô hạn.
Món ăn lại được đưa lên, chỉ khác lần này đều là những món nhẹ dùng để nhâm nhi tán dóc.
Người đại diện ngồi bên cạnh, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi:
"Hai người quen biết bao lâu rồi? Là quen lúc cùng quay
Tống Vân Hồi và Tần Thư nhìn nhau.
Một vấn đề rất đơn giản, nhưng lại ngoài ý muốn khó trả lời.
Thời gian cả hai quen biết nhau rất khó định nghĩa, có thể nói không lâu, nhưng cũng có thể nói đã quen biết rất lâu rất lâu.
"Thật sự nếu muốn hình dung," Tống Vân Hồi nhả ống hút ra, nói, "Đại khái là cảm giác anh em chia xa nhiều năm lại lần nữa trùng phùng chăng?"
Ít nhất thì lúc quay
Nếu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/2554005/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.