Trước khi tin tức nổ ra đã có người nói với họ chuyện này.
Lúc đó ông đã đóng băng toàn bộ thẻ của Tống Vân Hồi như một hình phạt cho việc cậu dám làm ra chuyện mất mặt như thế.
Nhưng thực tế đóng băng hay không cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Thẻ bị đóng băng, phí nằm viện và các chi phí khác tính riêng, ông bận rộn, mọi việc đều rơi lên người Tống Vân Dương.
Tống Vân Dương suy tư một lúc.
Hắn nhớ hắn đã bảo trợ lý đi xử lý chuyện này.
Trợ lý sau đó cũng không tìm hắn báo cáo chi phí.
Vậy hẳn là người khác, hoặc chính Tống Vân Hồi đã tự mình chi trả tiền thuốc men.
Nếu là cậu tự mình trả, vậy chứng tỏ trong tay cậu có tiền, dù cho có thẻ trên người, cậu cũng không dùng lấy một đồng.
Hành vi đóng băng thẻ này thực tế có lẽ không ảnh hưởng lớn đến đối phương, càng nhiều hơn là nói rõ thái độ của bọn họ, đây mới là mấu chốt.
Bọn họ mãi vẫn chưa tìm được thời cơ giải thích rõ chút mâu thuẫn này.
Nhưng Tống Thành vẫn luôn không nhắc tới chuyện này, tựa như đã lãng quên, lại như đang lảng tránh.
"Ba," Tống Vân Dương nói, "Có lẽ đôi lúc cũng cần phải cúi đầu."
Bọn họ đã quá lâu không liên lạc rồi.
Cứ giằng co mãi như vậy, sự tình vĩnh viễn không thể giải quyết.
Tống Thành nhìn hắn, sau đó đặt tay lên tay nắm cửa thư phòng, nói, "Không còn sớm nữa, con về ngủ trước đi."
Tống Vân Dương 'vâng' một tiếng.
Một mình Tống Thành vào thư phòng.
Có thể là do thói quen xưa nay gây ra, cũng có thể là do con người ta có xu hướng ổn định không thay đổi sau khi tiến tới một độ tuổi nhất định, thư phòng của ông đã rất lâu về trước cho đến tận bây giờ vẫn là dáng vẻ ấy.
Chỉ thay đổi một vài chỗ nhỏ nhặt.
Sau mỗi một thay đổi đều có một câu chuyện.
Đã rất lâu không nhớ đến, chuyện quá khứ lại lần nữa xuất hiện trong đầu.
Trong ngôi nhà này, khắp nơi đều là hồi ức.
Lúc đó ông vẫn còn trẻ, Tống Vân Dương vẫn còn là đứa nhỏ, sẽ luôn đuổi theo ông hỏi này hỏi nọ, sau đó được Hứa Văn Huệ vừa dỗ vừa lừa đưa ra khỏi phòng.
Sau này Tống Vân Hồi ra đời, khi hai đứa nhỏ đã biết chạy biết nhảy đều sẽ chạy loạn khắp nhà. Tống Vân Dương thích học theo ông cầm vài phần tài liệu đã không còn tác dụng nghiêm túc xem, chữ nghĩa không biết bao nhiêu nhưng trông rất ra dáng, Tống Vân Hồi thì thích ngồi trên đùi ông nhìn ông làm việc, nhưng ngồi không được bao lâu sẽ đung đưa chân tính toán chạy đi chơi.
Lại sau đó, trong nhà vắng đi một người.
Về sau số người trong nhà lại lần nữa tăng lên, nhưng thư phòng của ông lại yên tĩnh hẳn xuống.
Tống Vân Dương phần lớn thời gian khi đó đều ở nước ngoài, Tống Vân Hồi ban đầu sẽ ra ngoài chơi cùng các bạn nhỏ khác, nhưng về sau lại ru rú trong nhà, trốn trong phòng đàn hoặc phòng mình. Tống Tử Thư vẫn còn nhỏ, sức khỏe cũng không tốt lắm, Từ Vi nhắc nhở y không thể tùy tiện vào thư phòng, vì thế thường ngày y đều ở phòng hoặc chơi đồ chơi ở phòng khách.
Trong nhà có người mới, ảnh ngày trước đã không còn phù hợp đặt trên bàn, chỉ có thể cất vào tủ.
Bộ tách trà trước đây Hứa Văn Huệ thích dùng cũng không thích hợp đặt trong phòng bếp nữa, vì thế ông bảo người giúp việc mang đến thư phòng ông, đặt sâu vào tủ.
Tống Vân Hồi thi thoảng sẽ đến thư phòng ngồi xổm cạnh tủ an tĩnh luyện chữ hoặc làm bài tập.
Ông bảo cậu lên bàn mà viết, cậu lại lắc đầu, khăng khăng chỉ muốn ngồi ở đó.
Nơi đó chỉ có một cái tủ, không có chỗ nào thích hợp để viết bài, vì thế ông bảo bác Trần bày một cái bàn nhỏ và tấm thảm ở đó.
Sau khi có bàn nhỏ và thảm trải sàn, tần suất Tống Vân Hồi đến đây rõ ràng tăng lên.
Về sau Tống Tử Thư đứng ở cửa nhìn nhìn, bàn nhỏ liền chia cho y một nửa.
Không lâu sau đó, Tống Vân Hồi không đến đây nữa mà ở phòng đàn nhiều hơn, Tống Tử Thư cũng không thích chơi ở góc nhỏ này, bàn nhỏ lại bị bác Trần dọn đi.
Đổi tới đổi lui, vẫn là dáng vẻ ấy.
Màn đêm dần dần thăm thẳm, ánh đèn chiếu sáng trong nhà càng lúc càng ít, tiếp đó ngoại trừ ánh đèn trong hành lang ra, còn lại đều tối đen như mực.
Sáng hôm sau người trong nhà đều thức dậy từ tờ mờ sáng.
Cùng nhau ăn sáng xong thì người đến nhà chúc tết cũng lục tục xuất hiện.
Phần lớn người đến đều là người quen gần đây, tay xách theo quà, nói lời chúc mừng năm mới.
Những thứ này không cần dặn dò, bác Trần đã sớm chuẩn bị xong quà đáp lễ, người giúp việc làm việc cũng cần mẫn, Tống Thành trò chuyện với người tới cửa, Từ Vi thì trò chuyện cùng phu nhân của đối phương.
Nếu đối phương có dắt theo tiểu bối, người phụ trách trò chuyện chính là Tống Tử Thư, Tống Vân Dương phần lớn đều ngồi bên cạnh Tống Thành, cùng ông ứng phó với lão tổng lão đổng đến chúc tết.
Lúc này người đến chúc tết gần như đều là cùng một nhóm người trước đây.
Xung quanh đây hầu như đều là nhà cũ, ngoại trừ những người đến nơi khác định cư do thay đổi công việc làm ăn hoặc những người phá sản phải bán nhà thì những người còn lại khi đón tết đều sẽ về đây.
Nơi này là một vòng xã giao không thể xem nhẹ.
Tiền bối vẫn là những người đó, tiểu bối đã cao lớn hơn không ít, hồi nhỏ còn có thể chơi chung, sau khi lớn lên ngay cả nói với nhau một câu cũng phải nghĩ kỹ xem nên khách sáo thế nào.
Lần đầu tiên Tống Tử Thư đối mặt với tình cảnh này.
Ngày trước lúc Tống Vân Hồi còn ở đây, việc giao thiệp với các tiểu bối thường giao cho cậu, bất luận đối phương nói gì cậu cũng đều không dấu vết chặn trở về, mà bản thân y chỉ cần ngồi một bên lắng nghe, thi thoảng khen ngợi một câu là được.
Bây giờ chân chính mặt đối mặt với người khác, trong tay cầm tách trà nhưng đầu óc y lại nghĩ không ra nên nói gì.
Từ đầu y đã biết bản thân không có khiếu trong lĩnh vực kinh doanh nên về phương diện này một chữ bẻ đôi cũng không biết, bọn họ thường có thể tán gẫu chuyện trong giới giải trí, nhưng vừa nhớ đến hướng gió trên mạng hai ngày nay, y lại không thể manh động, chỉ sợ nói nhiều một câu sẽ dẫn lửa đốt người.
Không có đề tài trò chuyện, tiểu bối ngồi đối diện nghiêng đầu, hỏi:
"Tống Vân Hồi đâu, ra ngoài rồi sao?"
Một câu phá vỡ lúng túng rất đơn giản.
Cậu ta không biết nhà họ Tống rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy tin tức trên mạng, chỉ muốn thuận miệng nhắc đến một câu việc đối phương đã cứu người ngày trước, sau đó khen ngợi một chút là có thể mở ra đề tài trò chuyện.
Còn một nguyên nhân nữa là do năm ngoái lúc cậu ta đến chúc tết vẫn thấy ngứa mắt Tống Vân Hồi, nhịn không được đâm chọt vài câu, bây giờ muốn tới xin lỗi.
Tống Tử Thư như chưa kịp phản ứng lại, ngồi đó không lên tiếng.
Tiểu bối nghi hoặc, sau đó là Tống Vân Dương nói:
"Em ấy vẫn đang bận việc bên ngoài."
Tiểu bối gật đầu, trong lòng dù hơi nghi ngờ nhưng vẫn lựa chọn 'tắt mic', không hỏi tới nữa.
Chuyện Tống Vân Hồi lui khỏi giới trước đó đã gây ra rất nhiều xôn xao, cậu ta không biết người đã lui khỏi giới còn có thể bận việc gì, nhưng cũng không hỏi rõ ra.
Biết còn có những vị khách khác sắp tới, một nhà bọn họ không ngồi lâu, uống xong tách trà liền rời đi.
Mãi đến khi chân chính ra khỏi cửa lớn lên xe, lão tổng vừa rồi vẫn luôn trò chuyện cùng Tống Thành và Tống Vân Dương quay sang nhìn vợ mình, hỏi:
"Bà cảm thấy hai đứa nhỏ đó thế nào?"
"Con trai lớn của Tống đổng quả thật rất ưu tú, có thể đối đáp trôi chảy lúc trò chuyện cùng ông," Người vợ ngồi bên cạnh nói, "Chỉ là con trai út, có lẽ do chuyện trên mạng mấy ngày nay nên trông thằng bé không mấy hứng thú."
Đâu chỉ không mấy hứng thú, càng giống như chưa tỉnh ngủ hơn, rất hiếm khi mở lời.
Tiểu bối ngồi ở ghế sau gật đầu, "Con cũng thấy vậy."
Đối phương hình như cũng không thay đổi gì so với lúc nhỏ.
Hồi nhỏ bọn họ chưa từng gặp qua một đứa trẻ như vậy, cả đám đều rất hiếm lạ mà đi theo dỗ dành che chở, gặp phải chuyện gì cũng ra mặt giúp đối phương, y cũng không cần phải làm gì, chỉ đứng đằng sau là được.
Bây giờ hình như cũng vậy, đối phương dường như vẫn thiếu một người đứng đằng trước che chở mình.
Bác Trần đứng ở cổng nhìn xe ô tô càng chạy càng xa, lúc đang định xoay người vào trong lại nghe thấy tiếng bánh xe nghiền trên đường.
Lại có người tới rồi.
"Hoan nghênh."
Ông ta thoáng khom lưng:
"Ông Chung, bà Chung."
Trong phòng khách, trà pha đợt trước đã được dọn xuống, lại đổi một bình trà mới.
Khách ở sofa đối diện đã đổi thành nhóm người khác.
Vợ chồng nhà họ Chung và Chung Hứa ngồi xuống.
Quan hệ giữa nhà họ Chung và nhà họ Tống xưa nay vẫn luôn thân thiết, năm ngoái là nhà họ Tống tới nhà họ Chung chúc tết, năm nay nên là bọn họ tới.
Tầm mắt của Tống Vân Dương và Chung Hứa giao nhau đầu tiên, sau đó cả hai dời mắt, Tống Vân Dương chào hỏi hai vị trưởng bối.
Tống Tử Thư cũng chào hỏi từng người.
Ông Chung hỏi: "Hôm nay Vân Hồi không có ở nhà sao?"
Câu hỏi này hình như mỗi một đợt khách tới đều phải hỏi một lần.
Lúc Tống Vân Dương đang định dùng cái cớ cũ đáp lời thì bà Chung chợt nở nụ cười, nói:
"Vân Hồi cũng đến tuổi cập kê rồi nhỉ, nói không chừng năm nay phải bồi người khác đón năm mới đấy."
Chỉ là một câu nói đùa như thật mà giả khiến mọi người đều cười, duy chỉ có sắc mặt Tống Vân Dương và Chung Hứa nhìn qua không mấy vui vẻ.
Tống Vân Dương đưa tách trà qua, đáp: "Vân Hồi chỉ là năm nay có hơi bận, qua một khoảng thời gian nữa sẽ về ạ."
Bà Chung nhận lấy, cười cười: "Thật là, mấy đứa nhỏ bây giờ một đứa hai đứa không đứa nào chịu yêu đương gì hết. Đến lúc đó nếu Vân Hồi về rồi, nhất định phải qua đây gặp mặt mới được, thằng bé và Chung Hứa đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ."
Tống Thành đồng ý, Tống Vân Dương ngồi một bên không nói chuyện, Tống Tử Thư cũng giữ im lặng.
Đề tài này kết thúc, sau đó mọi người theo thường lệ quan tâm thân thể Tống Tử Thư một chút, dặn dò y nhất định phải chú ý sức khỏe, tiếp đó mới bưng trà lên uống một ngụm.
Một buổi gặp mặt rất hòa hợp vui vẻ, chỉ riêng Chung Hứa là mất tập trung.
***
Nguyên đán cùng ngày, Tống Vân Hồi vừa thức dậy, hai mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ chưa mở ra nổi, Cam Tử thì đang ngọ nguậy trong chăn bông, trông như đang làm chuẩn bị vượt chướng ngại vật.
Tối qua có cục meo meo ở đây, sợ Cam Tử nửa đêm chui khỏi chăn bị nhiễm lạnh, cậu đã tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, nhiệt độ trong và ngoài ổ chăn chênh lệch không lớn, lần này rời giường cũng không mấy vất vả.
Đại khái là cơ thể đã tỉnh nhưng linh hồn vẫn chưa, cậu nhắm mắt mặc quần áo, lúc mở mắt ra thì đường nhìn vẫn rất mơ hồ.
Cậu ôm Cam Tử xuống giường, thấy đầu mèo nhỏ vẫn luôn hướng về phía cửa sổ do thám, thấy nhóc nghoẹo đầu đến là vất vả, cậu liền bế nhóc sang bên đó.
Tống Vân Hồi ngáp dài ngáp ngắn kéo vải thưa che cửa sổ ra, khóe mắt ép ra một giọt nước mắt sinh lý, lúc mở mắt ra lần nữa, đường nhìn đã là một mảnh trắng xóa.
Tuyết đã rơi, hơn nữa hiện giờ vẫn đang rơi.
Có lẽ bắt đầu rơi từ đêm qua, đến bây giờ đã tích tụ thành một tầng khá dày.
Cam Tử trông có vẻ rất tò mò với thế giới bên ngoài, nhóc liên tục vung móng về phía cửa sổ thủy tinh.
Tống Vân Hồi cúi đầu sờ sờ đầu mèo nhỏ, hỏi:
"Muốn ra ngoài chơi hử?"
Mèo nhỏ có lẽ nghe hiểu ba chữ 'ra ngoài chơi' này, lỗ tai nhóc bỗng dựng thẳng lên, kêu 'miao miao' không ngừng.
Vì thế Tống Vân Hồi bế mèo nhỏ xuống lầu.
Lúc cậu xuống lầu thì Tần Thư đã ở đó.
Cam Tử nhìn thấy anh, liền xuất ra một trận ngôn ngữ mèo, tuy nghe không hiểu nhóc đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được nhóc đang rất khẩn thiết.
Tần Thư lấy một túi bánh trôi từ tủ lạnh ra, vừa mở vừa nói: "Ba mẹ bọn họ đều đã dậy rồi, cậu đi gọi bọn họ một tiếng đi, bảo rằng đến giờ ăn sáng rồi."
Tống Vân Hồi liền ôm Cam Tử đi gọi người.
Cửa mở ra, Diệp Mẫn vừa nhìn thấy cậu liền mỉm cười, tiện tay vò vò Cam Tử trong tay cậu một trận, nói sẽ xuống ngay.
Đợi đến khi bốn người ngồi bên bàn ăn thì Cam Tử cũng đang cúi đầu bên dưới ăn lương khô.
Tần Thư rất nghiêm khắc, bảo nếu không ăn sẽ không đưa nhóc ra ngoài chơi.
Cam Tử vì quá muốn ra ngoài chơi nên chỉ đành cúi đầu tạm thời làm một chiếc mèo ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn lù lù bất động ngồi xem TV ở phòng khách, còn Tống Vân Hồi và Tần Thư bồi Cam Tử ra ngoài chơi.
Một khắc trước khi ra ngoài, Cam Tử chỉ thiếu một bước cuối cùng là có thể ra khỏi cửa lại lần nữa bị đưa về phòng khách.
Diệp Mẫn tròng áo bông nhỏ màu trắng vào cho nhóc, bên trên còn in một bông hoa hướng dương lớn.
Đây là tình yêu mà bà nội dành cho cháu trai.
Cam Tử đã mặc quần áo, cuối cùng cũng có thể ra khỏi cửa.
Cửa trong sân đã đóng, lúc Cam Tử có người bên cạnh sẽ không chạy loạn, chỉ cần ở phạm vi trong sân là có thể thỏa thích vui đùa.
Bé mèo vẫn luôn ở miền nam chưa bao giờ thấy qua tuyết, lúc Tống Vân Hồi đặt nhóc đứng trên gạch lát nền, nhóc vẫn chưa dám giẫm lên trên tuyết.
Nhóc ba lần bảy lược duỗi móng vuốt ra, tiếp đó lại ba lần bảy lượt rụt về, phô trương thanh thế, nỗ lực dọa cho tuyết tuyết sợ.
Tống Vân Hồi ở một bên bật cười vỗ vỗ Tần Thư, sau đó móc điện thoại ra ngòi xổm xuống chụp ảnh mèo nhỏ.
Cậu đang say sưa chụp ảnh thì Tần Thư khom người xuống vỗ vỗ mũ cậu.
Tống Vân Hồi quay đầu: "Hửm?"
Tần Thư nhắc nhở cậu: "Không tích chút thời gian để livestream à?"
Thân hình Tống Vân Hồi cứng đờ.
Ừ nhỉ, quên mất chuyện này luôn.
Mười ngày cuối tháng này là nghỉ lễ nguyên đán, lúc đó cậu hẳn sẽ không muốn bù livestream.
Cậu cũng không dám để thời gian sát nút nữa.
Lần đầu cậu giới thiệu với bọn họ bằng tài khoản [Sữa Đậu Nành không ngon] thì đã không nghĩ tới việc tiếp tục livestream dồn giờ nữa, về sau những người khác đều không phản ứng gì nên cậu cũng dần dần quên khuấy chuyện này.
Mãi cho đến lần trước vì để dành thời gian cuối tháng nên vào giữa tháng cậu đã bắt đầu lao vào live bù điên cuồng, có hôm còn đến tận 2 giờ rưỡi sáng, Tần Thư đang ở nơi khác cuối cùng nhịn không được gửi tin nhắn cho cậu, bắt cậu đi ngủ sớm.
Lớp giấy cửa sổ mỏng manh này cứ vậy bị đâm thủng.
Cho nên thời gian live sau này của cậu mới 'dương gian' hơn không ít.
Không ngờ tới bây giờ đã có thêm một giám sát hình người bên cạnh.
Tống Vân Hồi lấy điện thoại ra chọc chọc chọc, sau đó ngắm chuẩn ống kính về phía Cam Tử, bắt đầu live.
[Click xem mèo nhỏ và tuyết đánh nhau]
Livestream vừa mở đã có không ít người lục tục tiến vào, có lẽ là nhìn thấy thông báo nhắc nhở trên nền tảng.
"Vù—"
Một trận tiếng vù vù yếu ớt vang lên, Tống Vân Hồi quay đầu nhìn quần áo và trang bị trên người Tần Thư, sau đó lại dời mắt.
Cam Tử chần chừ do dự nửa ngày, trước hết kêu miao miao ra oai với tuyết, tiếp đó lựa chọn dùng chiến lược quanh co, ba lần bảy lượt xoay vòng vòng, nỗ lực nhân lúc tuyết chưa kịp chuẩn bị liền tập kích bất ngờ.
[Thật dương gian!]
[Sữa Đậu Nành buổi sáng tốt lành! Ha ha ha ha ha cục meo meo này đang muốn làm gì thế! Cố gắng xoay vòng vòng làm choáng đối thủ hẻ?]
[Sao lại có một bé mèo đáng eo như vậy chứ!!! Mau để chìa chia chơm chơm cái nào!]
[Tui cũng không muốn chảy nước mín đâu, nhưng nhìn hoa hướng dương trên người nhóc ta kìa!]
[Tuyết!!! (người miền nam vui mừng không xiết)]
[Đây chính là bộ lọc của người miền nam nhể]
[Không hẳn, có một số người miền bắc cũng chưa từng thấy tuyết (gạt lệ.jpg)]
Phần lớn thời gian Tống Vân Hồi đều ngắm nhìn Cam Tử thử đi thử lại nhiều lần, sau đó mới nhìn bão bình luận, mắt hơi nheo lại.
"Buổi sáng tốt lành."
Cam Tử nghe thấy tiếng cậu, động tác liền khựng lại, sau khi nhận ra hình như không phải nói với mình lại bắt đầu chuyên tâm đối phó với đối thủ trước mặt.
Thật đáng mừng, nhóc cuối cùng cũng dũng cảm cất bước đi đầu tiên.
- -Chỉ là động tác có hơi lớn, tuyết đọng bị đệm thịt của nhóc bới bay lên, một ít tuyết vụn còn rơi lên đầu mèo nhỏ.
Mèo nhỏ lắc lắc đầu, lắc rơi tuyết vụn xuống đất rồi dùng móng giẫm lên chúng.
......Hình như không có tính công kích.
Nhóc lại tiến lên trước một bước.
Lúc giơ móng lên, một đóa mai nhỏ cứ thế hình thành.
Điện thoại Tống Vân Hồi đang bận mở livestream, vì thế cậu vỗ vỗ Tần Thư bên cạnh, "Mau mau mau, chụp một bức."
Cậu ngồi xổm trên đất, thứ tiện tay vỗ vỗ vừa hay là vạt áo của đối phương.
Tần Thư lấy điện thoại ra chụp ảnh, khom lưng đưa ảnh cho cậu xem.
Tống Vân Hồi khen ngợi: "Đẹp đó, đến lúc đó nhớ gửi cho tôi."
[! Hóa ra bên cạnh còn có người!]
[Khán giả thành thục đã học được cách chụp màn hình]
[Sao lại có một bé mèo đáng yêu như thế nhỉ!]
[Meo meo tên là gì thế?]
Tống Vân Hồi quét mắt nhìn bão bình luận, đáp:
"Tên Cam Tử, mèo của bạn mình."
Nháy mắt, bão bình luận liền yên tĩnh.
Sau đó bỗng tăng mạnh.
[Thì ra thật sự có nguyên mẫu nè! Thì ra là bé mèo tên Cam Tử! Tui còn đang ngẫm nghĩ xem cam và lời bài hát thì lan quyên gì]
[Hóa ra ra đời như vậy! Là bài hát viết cho Cam Tử!]
[Thì ra meo meo tên là Cam Tử!]
[Vậy đúng thật là căn cứ vào tên rồi! Bài hát viết cho bạn, chính là bài hát viết cho Tần tổng đó! Cíu mạng!]
[Tui cũng muốn một tình bạn như vậy! Mau tới cho tui đi! Mau đi!]
[Cho nên về sau Tần tổng phải gọi là Cần tổng sao (đầu mèo con mong đợi.jpg)]
[Cần tổng ha ha ha ha ha, ấn tượng nháy mắt thay đổi mạnh]
Tống Vân Hồi tạm thời không nhìn bão bình luận.
Cậu vẫn đang dõi theo từng bước đi không mấy quen thuộc trên nền tuyết của Cam Tử, vừa nhìn vừa cười cười.
Tứ chi của Cam Tử phối hợp với nhau không tốt lắm, thân hình lông xù đang chậm rãi xê dịch trong tuyết.
Có lẽ lớp áo bông của bà nội quả thật rất ấm áp, trời lạnh như thế mà nhóc ta hoàn toàn không sợ tí nào, sau đó càng đi càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy bước nhỏ trên tuyết.
Nhóc con hình như rất vui vẻ, cứ nhảy tới nhảy lui trong tuyết mãi, cái đuôi lớn cũng vẫy qua vẫy lại, tâm trạng rất không tồi.
Hoa hướng dương lớn màu vàng càng thêm bắt mắt trên nền tuyết trắng, vừa liếc mắt liền thấy được ngay.
Chú ý thấy Tần Thư cũng đang ngồi xổm bên cạnh mình, Tống Vân Hồi nhấc khuỷu tay lên huých huých anh, hỏi:
"Cam Tử sẽ không bị rét đến tê cứng tay chân đấy chứ?"
Nhìn Cam Tử chạy đến sắp không thấy bóng dáng đâu rồi lại chạy trở về, Tần Thư nói:
"Nó lạnh sẽ tự mình trở về."
[Mèo nhỏ tuy ngốc nghếch, nhưng không có nghĩa cái gì cũng không hiểu đâu nghen]
[Ơ giọng nói này??? Là thính giác của tui xảy ra vấn đề rồi sao?]
[Lẽ nào tai tui cũng có vấn đề rồi ư, cíu mạng!]
[Hai vị không cô đơn đâu, tui cũng nghe ra ó (.) giọng nói siêu cấp độc nhất vô nhị siêu cấp dễ nhận ra]
[Các bác đều chú ý điểm này à, chỉ có mỗi tui là ngắm bé mèo đã chạy đi thật xa sao]
Mèo nhỏ chạy đi thật xa rồi lại vòng trở về.
Nhóc có chút bị lạnh đến cuống cuồng.
Cam Tử hình như rất hiểu nên tìm ai vào lúc này, thay vì dính dính Tống Vân Hồi như mọi khi, thì lại chạy đến lay lay Tần Thư.
Ngay sau đó Tần Thư bế nhóc lên, ngón tay với các khớp xương rõ ràng khép lại, bụm chặt lấy hai quả măng cụt nhỏ ủ ấm cho nhóc.
Sữa Đậu Nành đã thử qua chưa thì không biết, nhưng bọn họ biết Cam Tử sắp rời đi rồi.
Tần Thư bế Cam Tử đi về phía cửa, muốn đưa nhóc về phòng sưởi ấm một lúc trước, nhưng đối phương hình như không vui, sau khi phát hiện bản thân đang tiến về phía cửa liền bắt đầu kêu miao miao, sống chết không chịu vào trong.
"......"
Tống Vân Hồi trầm mặc nhìn mấy quả măng cụt đoán chừng vẫn còn tê cứng đang được bụm kỹ kia.
Vừa ham ăn vừa ham chơi.
Tần Thư lại ngồi xổm trở về.
Bàn tay đang định tắt live của Tống Vân Hồi chợt khựng lại, tiếp đó nói một câu: "Chào mừng trở về."
Tần Thư cười một tiếng.
Hiện tại Cam Tử vẫn đang ngoan ngoãn được ôm trong lòng ai đó, Tống Vân Hồi được rảnh rỗi, cuối cùng cũng nhìn điện thoại một cái.
Cậu nhìn bão bình luận trước, sau đó là thời gian.
Cậu phát hiện bão bình luận đều đang hỏi cậu [Cảm giác thế nào].
Cảm giác thế nào gì cơ?
Cũng đã một lúc không nhìn điện thoại, Tống Vân Hồi phát hiện bản thân vậy mà đã không theo kịp tốc độ của các khán giả phòng live nữa rồi, vì thế chỉ đành lướt lên, cố gắng lục ra chút manh mối gì đó.
Nhưng người trong phòng live có hơi nhiều, bão bình luận cũng nhiều, cậu lướt lướt một hồi, thấy có bình luận bảo măng cụt của Cam Tử sờ chắc thích lắm.
Chắc là hỏi cái này nhỉ.
Cậu đáp: "Sờ rất thích, tối qua lúc ngủ sờ sờ rất thoải mái."
[? Mạnh bạo dữ dị sao]
[Đây thật sự là nội dung bọn tui có thể nghe hẻ?]
[Ụa khoan, Sữa Đậu Nành và chúng ta có đang nói cùng một thứ không thế?]
Nghe thấy giọng người bên cạnh, Tần Thư ngước mắt hỏi cậu: "Sờ gì thoải mái cơ?"
"Bọn họ hỏi sờ măng cụt Cam Tử có cảm giác thế nào á?"
Măng cụt của Cam Tử được ủ một hồi đã ấm trở lại.
Mèo nhỏ lại tràn trề tinh lực, giãy giụa thoát khỏi tay Tần Thư, lại bay bổng chạy nhảy trên nền tuyết.
Mèo nhỏ chạy tới chạy lui, kết quả nửa đường bỗng chuyển hướng, chạy sang một bên khác.
Nhóc đang chạy đến nhà cách vách.
Hai người vốn vẫn đang ở một bên quan sát nhất cử nhất động của Cam Tử, kết quả lúc nhìn thấy nhóc nhảy qua rào chắn thì động tác chợt khựng lại.
- -Nhà cách vách Cam Tử đã qua lại rất nhiều lần, cũng xem như lãnh địa của nhóc.
Nhà cửa mới sửa sang được phân nửa, vẫn còn rất nhiều thứ chất đống trong sân, một vài thứ linh tinh như đinh ốc cũng không ít, một số không cẩn thận rơi xuống đất bây giờ hẳn là đã bị chôn vùi trong tuyết.
Tần Thư và Tống Vân Hồi đồng thời đứng dậy.
"Tần Tiểu Thư anh giúp tôi cầm điện thoại đi."
Đối phương nói như vậy.
Trong tay chợt nặng trĩu, điện thoại mang theo chút hơi ấm cứ vậy đến tay anh.
Tần Thư phản ứng rất nhanh, khoảnh khắc điện thoại đến tay liền hướng ống kính xuống đất ngay, cam không bắt được bất cứ thứ gì dư thừa.
[Chóng mắt qué! Bác tài lái chậm chút được khum tui chóng mặt online qué]
[Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế! Tui cái gì cũng chưa nhìn thấy đã bị dúi thẳng xuống đây rùi hu hu hu]
[Khá lắm tốt lắm, động tác thật cmn nhanh!!]
Bão bình luận vẫn đang không ngừng bay qua, nhưng không có người xem.
Tần Thư nhìn Tống Vân Hồi cấp tốc đuổi theo.
Dù đang ở trong tuyết nhưng bước chân của đối phương cũng không hề loạng choạng.
Lúc đến gần nơi cách rào chắn hai ba mét, cậu trực tiếp tăng tốc, một tay chống tường vây nhảy qua, phát ra một trận tiếng xé gió mãnh liệt.
Tóc mái màu đen có hơi dài hất tung ra sau theo động tác của cậu, vẽ ra một độ cong lưu loát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]