Sau này không gặp nữa? Thế nghĩa là sao?
Lộc Chính Thanh gần như không thể hiểu được mấy từ này, ông mờ mịt nhìn Dư An.
Ông chính là cha của Dư An, ông còn muốn nhìn Dư An lớn lên sau đó lập gia đình, đợi sau khi chết gặp lại vợ sẽ kể về chuyện của bọn nhỏ cho vợ nghe, bọn họ làm sao có thể không gặp mặt nữa chứ?
Môi Lộc Chính Thanh khẽ nhúc nhích, nói có chút không rõ ràng: "Dư An, đừng nói những lời nóng giận - -" Thanh âm của ông khàn khàn gần như không nghe thấy.
Nhưng mà, ông chỉ mới nói được một nửa - -
Lộc Dư An lại ngắt lời: "Lộc Chính Thanh - -"
Thiếu niên nhìn thẳng vào Lộc Chính Thanh, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất với Lộc Chính Thanh: "Ông có biết những lời ông vừa nói, tôi đều không thể nghe thấy."
Lộc Dư An chẳng qua đang trần thuật lại sự thật một cách khách quan, thậm chí cậu chỉ muốn Lộc Chính Thanh đứng ở bên phải cậu phóng đại giọng nói của ông thêm một chút, cậu chỉ là lười đi đọc khẩu hình môi của Lộc Chính Thanh mà thôi.
Mà một câu nói vô cùng đơn giản này lại làm cho Lộc Chính Thanh như bị sét đánh, ông giật mình sững sờ tại chỗ, giờ khắc này, ông mới chính thức ý thức được một câu "Tổn thất thính lực nặng ở tai phải" trên giấy chẩn đoán đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào đối với Dư An.
Ông cúi đầu nhìn tờ giấy chẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-khong-lam-nua/3598237/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.