Đôi mắt Hạ Dịch Khiêm khẽ động, trong lúc nhất thời cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã gặp ở đâu.
Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Lộc Dư An, vây quanh Lộc Dư An, nói lời chúc mừng.
Lộc Dữ Ninh che đi nụ cười khổ trên mặt, muốn tiến lên chúc mừng, nhưng chân lại giống như đổ chì, làm thế nào cũng đi không nổi, trong đầu y giờ phút này có vô số ý niệm, cuối cùng dừng lại ở bức tranh bị y giấu sâu trong căn phòng vẽ tranh kia - - y thủy chung không có dũng khí mở ra lần nữa.
Thật giống như hết thảy đều đã được định trước, y có cố gắng hơn nữa, cũng không thể thay đổi một vài chuyện.
Ngay cả - - ngay cả ba y giờ phút này cũng chỉ đang nhìn Lộc Dư An.
Mục đích ban đầu của y, chính là muốn lén tìm Dư An, để thuyết phục cậu về nhà.
Mấy ngày nay Dư An không có ở nhà, ba người bọn họ ở trong nhà nhưng cũng không thể trở về thời điểm trước kia khi Dư An chưa từng xuất hiện, dấu vết một người đã từng chân thật tồn tại cũng không phải dễ xóa đi như vậy.
Ba và anh trai đều không ý thức được bọn họ thường xuyên nhìn căn phòng của Dư An ở lầu hai mà ngẩn người.
Nội tâm y phủ đầy một mảnh chán nản, càng nhiều hơn là một loại cảm giác vô lực, thật giống như y đang tận mắt nhìn thấy thứ gì đó rất quan trọng đối với y chậm rãi rời đi, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-khong-lam-nua/3598225/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.