Lộc Chính Thanh là chủ gia đình, ở trước mặt ba đứa nhỏ thủy chung vẫn duy trì uy nghiêm của phụ huynh, ông hiếm khi cùng bọn nhỏ của mình nói xin lỗi.
Ông cũng không biết phải xin lỗi con mình như thế nào, cho dù lúc này ông áy náy với Dư An, ông cũng chỉ có thể nghẹn ra một câu, ba xin lỗi.
Ông nghĩ, chờ Dư An trở về, ông sẽ đền bù cho Dư An thật tốt.
Lộc Dư An nhìn về phía Lộc Chính Thanh, trong khuôn mặt người đàn ông có thể nhìn thấy dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn không che giấu được khí chất nho nhã ôn nhuận của ông, bên cạnh ông chưa bao giờ thiếu người phụ nữ lấy lòng ông, nhưng ông thủy chung không để ý tới.
Từ khi mẹ qua đời, đến bây giờ chênh lệch không nhiều lắm là mười năm, giữa phòng ngủ của ông vẫn như cũ treo bức tranh tự họa của mẹ, đồ dùng trong nhà Lộc gia bày biện cũng vẫn giống như đúc lúc mẹ đi. Cho dù ngẫu nhiên có tổn hại, Lộc Chính Thanh cũng chỉ dặn dò người giúp việc mua đồ giống hệt để bổ sung.
Người ông yêu nhất luôn là mẹ.
Không thể phủ nhận, Lộc Chính Thanh là người chồng tốt, cũng là phụ thân tốt. Chẳng qua không phải của cậu mà thôi.
Kỳ thật đối với mỗi một nam hài tử mà nói, phụ thân luôn không giống nhau.
Lộc Chính Thanh đối với cậu mà nói cũng là như thế.
Thời điểm rời khỏi Lộc gia cậu còn nhỏ tuổi, dù là cậu cố gắng làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-khong-lam-nua/3598221/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.