Lộc Dư An rất nhanh đã biết vì sao kính dày lại lo lắng cho cậu như vậy.
Ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp 13 mới đã tới. Là phó hiệu trưởng Chung lão sư lúc trước giải quyết việc của cậu ở lớp 1, vẻ mặt cô vẫn nghiêm túc bảo thủ, mặc bộ đồ màu xanh đậm, mang theo một bộ kính gọng bạc, tóc cẩn thận tỉ mỉ cột ở sau đầu, dạy ngữ văn lớp bọn họ.
Không giống như những học sinh khác sợ cô, Lộc Dư An rất có cảm tình với cô.
Đầu tiết học, cô liền cầm danh sách, nhận biết tên của mọi người.
Lúc gọi Lộc Dư An, cô Chung đẩy mắt kính, tỉ mỉ đánh giá cậu mấy lần. Cô rất có cảm tình với Lộc Dư An, có nhân phẩm phân biệt được thị phi, có dũng khí biết rõ không thể làm mà vẫn làm, có khí phách bảo vệ người khác. Cô cũng không cảm thấy Lộc Dư An giống như các giáo viên khác của cậu nói cậu hết thuốc chữa.
Lúc cô giáo Chung không cười rất nghiêm túc, trong giờ học của cô, bạn học cũng không dám vui đùa, ngay cả cậu bạn mặc áo bóng rổ cũng thành thật im lặng nghe giảng.
Thậm chí những môn khác, Chung lão sư cũng thường thường ở phía sau phòng học quan sát tình huống lên lớp của bọn họ, thoáng cái thói quen học tập của lớp bọn họ đã tốt hơn rất nhiều.
Buổi chiều tiết cuối cùng, là tiết tiếng Anh, bởi vì giáo viên đi công tác, trước đó vẫn luôn là nữ giáo viên thực tập dạy cho bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Lộc Dư An lên lớp của giáo viên tiếng Anh.
Trước khi lên lớp, Lộc Dư An đã nhìn thấy áo bóng rổ âm dương quái khí làm dấu tay kỳ lạ với mình.
Vừa vào tiết Lộc Dư An đã biết vì sao, giáo viên tiếng Anh và áo bóng rổ tướng mạo giống như được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu.
Giáo viên tiếng Anh vừa tiến vào thần sắc không vui lạch cạch một tiếng đem tài liệu giảng dạy ném ở trên bàn học, nhìn học sinh phía dưới liền bắt đầu chửi ầm lên, từ thành tích của bọn họ mắng đến nhân phẩm của bọn họ, ngay cả nữ giáo viên thực tập giúp cậu đem bài tập chuyển tới đây, dạy thay cho lớp cậu vài ngày cũng bị mắng khóc.
Kính dày lại tập mãi thành thói quen quay đầu nói cho Lộc Dư An, mỗi tiết tiếng Anh đều là như vậy, giáo viên tiếng Anh là hiệu trưởng trường học, tâm căn bản không ở trong việc dạy học, bọn họ cũng là khóa cuối cùng ông dạy.
Rốt cục giáo viên tiếng Anh mắng xong, ánh mắt cười lạnh đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Lộc Dư An xoi mói đánh giá, không mấy thân thiện nói: "Cậu chính là Lộc Dư An đi?"
"Đứng lên, cậu nộp bài tập chưa?"
Giáo viên tiếng Anh đi công tác một thời gian.
Bài tập cũng được bố trí từ rất lâu trước đó, Lộc Dư An căn bản không biết.
Ông hỏi như vậy chính là đang cố ý tìm thêm rắc rối cho cậu.
Ông biết Lộc Dư An là con trai Lộc gia, ông cũng không dám chọc Lộc gia, nhưng là, ông cũng sẽ xem ánh mắt, nếu là Lộc Dư An ở nhà được coi trọng, làm sao có thể sẽ lưu lạc đến lớp mười ba?
Trường học nhiều lớp như vậy, Lộc gia đập nhiều tiền vào, chỉ cần nói một tiếng, lớp nào mà không thể vào được? Về phần trong trường học đồn đoán Lộc Dữ Ninh chỉ là con nuôi, Lộc Dư An mới là con ruột, ông một chút cũng không tin, ai lại để cho con ruột của mình như vậy, tin này sợ là có uẩn khúc gì khác.
Ông cũng không sợ đắc tội Lộc Dư An, ở trong mắt ông, Lộc Dư An bất quá là một tên côn đồ không biết làm sao để hòa hợp với Lộc gia mà thôi.
Cậu bạn áo bóng rổ tựa vào ghế, đắc ý khiêu khích nhìn về phía Lộc Dư An. Lộc Dư An chết chắc rồi, chú nhất định sẽ giúp cậu ta báo thù.
Nhưng Lộc Dư An lại trả lời: "Đã nộp rồi."
Hôm qua cậu đã hỏi về bài tập với kính dày, hôm nay đã cùng các bạn học khác nộp lên.
Giáo viên tiếng Anh sửng sốt, hiển nhiên không ngờ, theo bản năng hỏi ngược lại: "Cậu làm sao có thể nộp?"
Tóc Hạt dẻ nhìn Lộc Dư An, do dự nửa ngày mới cắn răng giơ tay nhỏ giọng nói: "Thầy, Lộc Dư An quả thật đã nộp rồi, là em nhận bài tập."
Cậu là đại biểu lớp, lúc nhận được bài tập của Lộc Dư An cũng rất kinh ngạc, lớp này có một nửa bài tập là không thu được, giáo viên cũng sẽ không quản, cậu chưa từng nghĩ tới một học sinh hư lớp 1 sẽ ngoan ngoãn đưa bài tập tới.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Nhưng nghe được lời này, giáo viên tiếng Anh cũng không có chút cao hứng nào, ngược lại lông mày nhăn càng sâu, trừng mắt nhìn đầu hạt dẻ, mắt lướt từ trên xuống dưới lạnh lùng đánh giá Lộc Dư An, cuối cùng dừng lại trước ngực cậu, mỉa mai một câu nói: "Huy hiệu trường của em đâu? Huy hiệu trường cũng không có thì còn giống cái dạng gì."
Trường trung học Tĩnh An mặc dù có huy hiệu trường, trường học cũng yêu cầu học sinh đeo, nhưng hình thức này cũng giảm bớt so với quy định, trừ phi có cuộc kiểm tra lớn, bằng không trường học căn bản cũng sẽ không đi tra.
Nhưng áo bóng rổ ngồi phía dưới đắc ý đem huy hiệu trước ngực giơ cao lên ồn ào nói: "Huy hiệu trường cũng không đeo còn nói gì nữa chứ"
Giáo viên tiếng Anh chỉ nhìn Lộc Dư An và đầu hạt dẻ vừa giơ tay nói đỡ cho Dư An làm bẽ mặt ông, nói: "Những ai không mang huy hiệu trường, đến cửa sau phòng học phạt đứng cho tôi."
Đầu hạt dẻ mặt buồn bã đã ôm sách rời đi. Lộc Dư An cũng không phải là không biết, giáo viên tiếng Anh đang làm khó cậu - -
Chỉ là, cậu vẫn chưa muốn gây rắc rối.
Cậu không muốn Mạc Nhân Tuyết thất vọng về cậu.
Ngoài phòng học, đầu hạt dẻ buồn bã lấy ra một tờ giấy ký họa và bút chì từ trong sách tiếng Anh, ghé vào bệ cửa sổ vò đầu bứt tai vẽ phác họa.
Lộc Dư An tập mãi thành thói quen lấy sách tiếng Anh ra học thuộc từ đơn, lúc học lớp một, cậu cũng thường xuyên bởi vì hoàn thành bài tập không tốt mà bị phạt đứng.
Cậu nhỏ giọng yên lặng học bài, tận lực không đi quấy rầy đầu hạt dẻ.
Thế nhưng đầu hạt dẻ lại không tập trung được, nhìn chung quanh, quan sát Lộc Dư An học từ vựng chậm rì rì, so với Lộc Dư An còn sốt ruột hơn, lại gần nói: "Ai nha, cái này không phải đọc như vậy a." Cậu ấy mặc dù là học chuyên mỹ thuật, nhưng thường xuyên cùng ba mẹ ra nước ngoài chơi, khẩu âm tiếng Anh vẫn có thể nói tốt.
Lộc Dư An ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Đầu hạt dẻ ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy cậu là một người khá tốt."
Đầu hạt dẻ sửa lại phát âm cho Lộc Dư An, lại bắt đầu rối rắm nhìn giấy phác họa của mình.
Mấy ngày nay lão sư phòng vẽ tranh để cho cậu luyện tập màu sắc đen trắng xám, liền dùng bút chì ở trên giấy phác họa các hình dạng sắc thái khác nhau, dựa theo màu sắc từ màu đen chuyển sang các loại màu xám cuối cùng đến màu trắng, cậu đối mặt với bài tập mới ở trên giấy, lặp đi lặp lại cầm lấy bút chì lại buông xuống, lông mày nhíu ở giữa có thể kẹp chết cả muỗi.
Lộc Dư An phát hiện hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Quên mang bức tranh tham khảo thầy đưa ra rồi. "Đầu hạt dẻ vốn đã mờ mịt về cấp độ màu, nhưng cậu lại quên lấy bức tranh tham khảo thầy đưa ra, không nhớ thầy đã vẽ cái gì.
Lộc Dư An nhíu mày cẩn thận hồi tưởng lại: "Là tấm cậu làm rơi trên mặt đất vào tiết trước sao?" Tiết trước trong bàn học rớt ra một tấm giấy, vẫn là Lộc Dư An nhặt lên.
Đầu hạt dẻ gật gật đầu, nhịn không được oán giận nói: "Đen trắng xám ba loại màu sắc, làm sao có thể phân ra hơn mười loại cấp độ?"
Lộc Dư An nghiêm túc hồi tưởng lại bức tranh kia, thuận miệng nói: "Tôi - - tôi đại khái còn nhớ rõ, tôi vẽ ra cho cậu đi." Cậu còn nhớ rõ sắc độ trên bức tranh kia.
Đầu hạt dẻ sửng sốt, có chút hoài nghi nhìn Lộc Dư An, chẳng lẽ cậu trước đó cũng luyện tập vẽ qua bức tranh kia sao, nghe nói các lão sư đặc biệt thích dùng bức tranh đó, để học sinh luyện tập cấp độ màu, nhưng cậu ấy vẫn là từ trong tập sách lấy ra một tờ trắng. Lộc Dư An nhận lấy tờ giấy kia, rút ra một cây bút chì, vẽ lên chỗ trống.
Hạt dẻ cúi đầu nhìn, không hề có kết cấu, cầm bút cũng không đúng, đường nét hoàn toàn không có khái niệm sắp xếp.
Thang màu của bản phác họa được tạo thành từ các đường nét, hướng đi nặng nhẹ của các đường nét có thể kiểm soát ánh sáng và bóng tối của bức họa, sắp xếp các đường nét là nền tảng trong hội họa.
Lộc Dư An ngay cả cái này cũng không biết, cậu có thể vẽ ra?
Đầu hạt dẻ vốn vẫn hoài nghi, nhưng nhìn Lộc Dư An mang ra một loạt bút chì, theo thứ tự phác họa lên trên giấy không hề có kết cấu, trong nháy mắt liền hiểu Lộc Dư An hẳn là không biết vẽ.
Cậu ấy hiểu Lộc Dư An đại khái có ý tốt, nhưng người chưa bao giờ học hội họa làm sao có thể đem bức tranh tham khảo kia vẽ ra chứ?
Đầu hạt dẻ há miệng, nhưng lại cảm thấy Lộc Dư An dù sao cũng có ý tốt, cuối cùng vẫn không nói gì, tiếp tục khổ sở vẽ bức tranh đầu tiên của mình, vẽ rồi xóa, xóa lại vẽ, làm thế nào cũng cảm giác không thích hợp, cậu chán đến chết chơi đùa với xấp giấy trắng kia của mình, sau đó phát hiện ra bức tranh tham khảo ban đầu kia, bị cậu kẹp ở trong tập giấy trắng cùng mang ra, cậu nhất thời sơ ý mới không phát hiện.
Bây giờ đã có tranh tham khảo, đầu hạt dẻ trong lòng buông lỏng, quay đầu nhìn Lộc Dư An, muốn nói cho cậu biết không cần vẽ nữa.
Nhưng cậu phát hiện thiếu niên nghiêm túc cúi đầu ở trên bệ cửa sổ, tay phải bị bả vai ngăn trở, nhưng là có thể nhìn được động tác thật nhanh.
Đầu hạt dẻ tò mò đem đầu tiến lại gần.
Sau đó sợ đến ngây người.
Lộc Dư An tay phải cầm bút chì di chuyển rất nhanh, theo ngòi bút của cậu trên tờ giấy vốn trống không dần dần xuất hiện hoa văn, mà bức tranh kia cùng bức tranh tham khảo trên tay cậu cơ hồ giống nhau, Lộc Dư An dĩ nhiên thật sự đem bức tranh tham khảo im lặng vẽ ra.
Thậm chí màu sắc của Lộc Dư An còn phong phú hơn so với bức tranh tham khảo.
Không đợi Lộc Dư An vẽ xong mấy nét cuối cùng, đầu hạt dẻ đã kích động đoạt lấy tấm tranh Lộc Dư An vẽ kia, so sánh với bản gốc, thế nhưng gần như không sai chút nào.
"Trời ạ, nhiều màu xám như vậy, sao cậu vẽ ra được vậy. "Đầu hạt dẻ đánh giá Lộc Dư An từ trên xuống dưới nhiều lần, ánh mắt nhìn Lộc Dư An đã hoàn toàn khác.
"Là mười ba loại, trên đó tổng cộng có mười ba loại màu sắc. "Cậu cầm một tờ giấy khác đưa cho đầu hạt dẻ, trên giấy chỉ vẽ hình chữ nhật rộng bằng khổ giấy, hình chữ nhật được chia làm mười ba ô, màu sắc từ đậm đến nhạt lần lượt tô lên ô vuông," Cậu có thể đối chiếu theo cái này để vẽ cấp độ màu sắc."
Mười ba loại?
Ngay cả sư phụ cũng chỉ vẽ ra tám loại mà thôi.
Đầu hạt dẻ kích động cầm lấy bức tranh chuyển màu lên, ánh mắt không ngừng ở trong hai tấm tranh nhìn qua nhìn lại, phát giác tranh Lộc Dư An vẽ dĩ nhiên là tốt nhất, ánh mắt cậu sáng lên, nhìn Lộc Dư An: "Trời ạ! đỉnh như vậy. Cậu học ở đâu đó?"
Lộc Dư An có loại trình độ này, ngay từ đầu còn lừa được mình.
"Tôi chưa từng đến phòng vẽ tranh." Lộc Dư An lại lắc đầu, cậu cũng không có lợi hại như hạt dẻ nói, cậu kỳ thật chỉ là nhớ kỹ màu sắc mà thôi, Lý lão đầu cũng từng nói, cậu đối với màu sắc tương đối mẫn cảm, từ nhỏ cậu có thể phát giác sự khác biệt rất nhỏ của màu sắc , ở trong mắt cậu, trên thế giới cơ hồ không có màu sắc giống nhau như đúc.
Mà cấp độ màu là một hình phẳng đơn giản, đường nét cùng tạo hình cũng đều rất đơn giản, cậu đã luyện qua trong thời gian rất lâu về bạch họa đơn câu, trăm sông đổ về một biển mà thôi.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đầu hạt dẻ quả thực không thể tin được lỗ tai mình, hồ nghi nhìn Lộc Dư An.
Sau khi Lộc Dư An giải thích nhiều lần, cậu mới tin tưởng lời Dư An nói, chỉ có thể cảm khái chênh lệch giữa người với người so với người với cẩu đều lớn hơn.
Nghĩ tới đây, đầu hạt dẻ đã coi Lộc Dư An là bạn, nghiêm túc hướng Lộc Dư An bĩu môi đề nghị: "Lão già bên trong rất bao che khuyết điểm, đoán chừng là hạ quyết tâm muốn chỉnh cậu, bằng không cậu vẫn là cùng người nhà cậu nói đi, để cho bọn họ nghĩ biện pháp."
Lộc Dư An lại lắc đầu.
Lộc Chính Thanh sẽ không quản cậu, chỉ cho rằng cậu lại gây họa ở bên ngoài.
Mà cậu hiện tại cũng rời khỏi Lộc gia, lại càng sẽ không đi tìm ông.
Về phần......
Mạc Nhân Tuyết, cậu cũng không muốn làm phiền anh.
Đúng lúc này, bên kia hành lang truyền đến thanh âm vui sướng khi người gặp họa của Tiếu Vũ Tây: "Ai u - - đây là ai đang bị phạt đứng a."
Tiếu Vũ Tây âm hồn bất tán đi tới.
Cậu ta biết chuyện Lộc Dữ Ninh bái sư thất bại, mấy ngày nay Lộc Dữ Ninh có vẻ không vui, Tiếu Vũ Tây trong lòng cũng không vui, cậu ta xa xa nhìn thấy Lộc Dư An đang bị phạt đứng, làm gì có đạo lý không đến cười nhạo.
Lộc Dữ Ninh bên cạnh cậu ta, kéo ống tay áo Tiếu Vũ Tây ngăn cậu ta lại, sau đó bước nhanh tới gọi: "Anh hai."
Có thể là bởi vì vừa mới đi quá nhanh, sắc mặt y có chút trắng bệch, hô hấp không đều, tay trái cầm điện thoại di động, tay phải ấn ở vị trí ngực, đáng thương hề hề.
Cho nên Lộc Dư An chỉ tức giận trả lời: "Không liên quan đến cậu."
Tiếu Vũ Tây phía sau y liền nhịn không được tiến lên, đem Lộc Dữ Ninh bảo vệ ở phía sau tức giận nói: "Lộc Dư An, thái độ này của cậu là gì, Dữ Ninh cũng chỉ là quan tâm cậu. Chính mình ở bên ngoài bị phạt đứng, còn đem Dữ Ninh trút giận làm gì ?"
Lộc Dư An biết mình cực kỳ giống người xấu, nhưng cậu cũng không sợ làm người xấu, hướng Tiếu Vũ Tây mỉa mai nói: "Quản tốt chính mình đi, làm chó cho người ta còn có thể tích cực như vậy?"
"Anh hai! "Lộc Dữ Ninh đỏ mặt lớn tiếng nói:" Vũ Tây chỉ là quan tâm em mà thôi."
Đầu hạt dẻ bên cạnh nhìn thấy muốn nghẹn họng trân trối, bình tĩnh mà xem xét, thái độ của Lộc Dư An quả thật không tốt, nhưng vừa rồi Lộc Dư An thi triển tài năng thiên phú, đã khiến cậu bị thuyết phục, cậu nhìn Lộc Dư An tự nhiên mang bộ kính lọc của hào quang .
Chuyện xảy ra trong lớp cũng khiến cậu cảm thấy Lộc Dư An là người rất trượng nghĩa.
Mà trong lớp rất nhiều nữ sinh đều theo đuổi Lộc Dữ Ninh, thoạt nhìn đúng là mềm mại mà không có tính công kích gì, rất dễ dàng làm cho lòng người sinh hảo cảm, nhưng cậu lại cảm thấy là lạ.
Mùi vị không nói nên lời.
Cậu vẫn là đứng ở bên người Lộc Dư An , tuy rằng sẽ không đánh nhau, nhưng là thua người không thể thua trận, lầm bầm: "Các cậu làm gì? Muốn ức hiếp Dư An sao?"
Ai ngờ cậu mới vừa đi về phía trước một bước, dưới chân lảo đảo, cả người hướng phía trước bổ nhào, cũng may Lộc Dư An đỡ lấy cậu, bằng không cậu khẳng định sẽ hung hăng ngã một cái.
Hạt dẻ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Tiếu Vũ Tây, làm sao còn không biết là cậu ta làm mình vấp ngã.
Cậu vừa định cùng Tiếu Vũ Tây lý luận.
Thần sắc Lộc Dư An nhàn nhạt đẩy đầu hạt dẻ sang bên cạnh, chắn trước đầu hạt dẻ, sau đó nhìn về phía Tiếu Vũ Tây.
Tiếu Vũ Tây kỳ thật đã nếm qua rất nhiều đau khổ trên người Lộc Dư An, cảnh giác nói: "Cậu muốn làm gì, vừa rồi chính là cậu ta không cẩn thận, nơi này không có camera, cậu có đi tố cáo cũng vô dụng."
Lộc Dư An gật gật đầu: "Đúng, tôi biết nơi này không có camera." Sau đó, cậu bắt lấy tay Tiếu Vũ Tây hung hăng xoay ở phía sau, ném xuống đất.
Tiếu Vũ Tây cơ hồ không kịp trở tay, hung hăng ngã sấp xuống đất, đau đớn ngao ô một tiếng.
Động tĩnh bên này đã kinh động đến học sinh và giáo viên ở phòng học bên trong, giáo viên tiếng Anh không kiên nhẫn đi ra hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiếu Vũ Tây oán hận chỉ vào Lộc Dư An cáo trạng trước nói: "Lộc Dư An động thủ đánh bạn học!"
Cuối cùng...
Mạc Nhân Tuyết vội vã chạy tới trường học. *Đi họp phụ huynh cho vợ =)))*
Anh đại khái là vừa mới từ một hội nghị quan trọng về, còn mặc âu phục, khí chất của anh cùng trường học không hợp lắm, vừa xuất hiện, giáo viên tiếng Anh ngay cả ngữ khí cũng không khỏi yếu thế hơn.
Giáo viên tiếng Anh thêm mắm dặm muối đem chuyện vừa mới xảy ra kể lại.
Tiếu Vũ Tây cũng ngoan ngoãn che bụng không dám lỗ mãng nói: "Là Lộc Dư An động thủ trước."
Lộc Dư An mím chặt môi, cậu vốn tưởng rằng Mạc Nhân Tuyết sẽ không tới.
Không nghĩ tới Mạc Nhân Tuyết lại tới thật.
Cậu có chút không dám nhìn vào mắt Mạc Nhân Tuyết, cậu sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Mạc Nhân Tuyết, tựa như những thứ cậu lần lượt nhìn thấy trong mắt Lộc Vọng Bắc và Lộc Chính Thanh.
Thế nhưng, cho dù Mạc Nhân Tuyết bảo cậu xin lỗi, cậu cũng sẽ không đồng ý, bởi vì cậu không có làm sai.
Lộc Dữ Ninh vội vàng nói: "Đều là hiểu lầm - -"
Chỉ là y còn chưa nói xong, Mạc Nhân Tuyết lại nói: "Lộc Dư An không có khả năng xin lỗi."
Anh nhìn Tiếu Vũ Tây nói: "Nếu cậu bị thương, bất cứ chi phí y tế nào chúng tôi cũng sẽ trả. Nhưng Dư An tuyệt đối sẽ không xin lỗi."
Lời anh nói giống như chuyện đương nhiên vậy.
Ngay cả Lộc Dư An nghe được cũng sửng sốt.
Giáo viên tiếng Anh cũng chưa từng gặp qua phụ huynh nào nói đúng lý hợp tình như vậy.
Giáo viên tiếng Anh bị nghẹn, hồi lâu mới nói: "Dù sao Lộc Dư An ra tay đánh người trước là không đúng. Anh không thể dạy trẻ con như vậy."
"Cái này không cần ngài quan tâm. "Mạc Nhân Tuyết thản nhiên phản bác.
Giáo viên tiếng Anh còn muốn nói gì nữa.
Lộc Dư An lại đột nhiên mở miệng nói: "Không phải tôi."
Cậu nhìn Tiếu Vũ Tây nói: "Cậu nói là tôi bắt nạt cậu trước, nhưng đây là cửa lớp chúng tôi, là các cậu chủ động đến lớp chúng tôi."
"Nếu là các cậu chủ động tới tìm tôi, sao lại biến thành tôi bắt nạt các cậu trước?"
Đầu hạt dẻ vội vàng nói, "Đúng vậy! Rõ ràng là cậu cười nhạo chúng tôi trước, chúng tôi ở cửa phòng học cái gì cũng không làm."
Tiếu Vũ Tây sửng sốt, ấp úng giải thích: "Chúng ta đi ngang qua."
"Cái này lại càng không đúng, phòng học lớp chúng tôi ở tận cùng bên trong, như thế nào cũng sẽ không đi ngang qua lớp chúng tôi được." Lộc Dư An thanh âm mang theo nhàn nhạt mỉa mai.
Lúc trước cậu không giải thích là bởi vì giải thích cũng vô dụng, cậu biết giáo viên tiếng Anh cũng không thèm để ý cậu nói cái gì.
Tiếu Vũ Tây bị nghẹn, nhất thời không biết nên nói như thế nào, đúng là cậu ta gây phiền toái cho Lộc Dư An trước, nhưng cậu ta cũng trúng một quyền của Lộc Dư An .*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Mà lúc này ba Tiếu Vũ Tây cũng tới, thấy biểu tình này của con trai mình, làm sao còn có cái gì không rõ ràng, nhéo lỗ tai Tiếu Vũ Tây hướng Mạc Nhân Tuyết cười xin lỗi nói: "Mạc tổng, xin lỗi. Đứa nhỏ Vũ Tây này bị tôi chiều hư, tôi trở về nhất định hung hăng giáo huấn nó."
Tiếu Vũ Tây che lỗ tai ủy khuất nói: "Nhưng Lộc Dư An cũng đánh con!"
Lộc Dư An lập tức phủ nhận: "Tôi không có."
Tiếu Vũ Tây xốc cánh tay đau muốn chết của mình lên, nhưng mà phía trên không có dấu vết gì lưu lại.
Ba Tiếu Vũ Tây càng thêm tức giận, đè nặng Tiếu Vũ Tây xin lỗi Lộc Dư An.
Mắt thấy một trò khôi hài sắp kết thúc.
Giáo viên tiếng Anh mơ hồ cũng nhìn ra lai lịch của Mạc Nhân Tuyết hẳn là không nhỏ, cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hơi thở này còn chưa buông xuống.
Chợt nghe Mạc Nhân Tuyết hỏi Lộc Dư An: "Bây giờ em nói cho anh biết, tại sao hai người các em lại bị phạt đứng ở đây?"
"Không phải là bởi vì huy hiệu trường sao. "Hạt dẻ không nhịn được oán giận.
"Huy hiệu trường? "Mạc Nhân Tuyết nhíu mày," Chính vì vậy mà trong giờ học cho các em đứng ở bên ngoài?"
Giáo viên tiếng Anh lại nói: "Đeo huy hiệu là quy định của trường."
Mạc Nhân Tuyết liếc xéo một cái, từ trên giá tuyên truyền bên ngoài tường phòng học, rút ra một quyển sách nhỏ to bằng bàn tay, chính là 《 sổ tay quản lý học sinh 》của trung học Tĩnh An, anh đem sổ tay đưa cho giáo viên tiếng Anh: "Vậy ngài có thể nói cho tôi biết, yêu cầu học sinh đeo huy hiệu trường là quy định nào của trường học?"
Giáo viên tiếng Anh lập tức đỏ bừng mặt, cũng không biết có nên tiếp nhận quyển "Sổ tay quản lý học sinh" này hay không.
Mạc Nhân Tuyết lại tiếp tục nói: "Hoặc là điều quy định nào, nói rõ học sinh không đeo huy hiệu trường thì phải bị phạt đứng ngoài phòng học?"
Tuy rằng đã tan học, nhưng có một bộ phận bạn học nội trú ở phòng học tự học buổi tối. Các học sinh trong phòng học đang làm chuyện của mình, cũng ngẩng đầu, nhìn động tĩnh bên này , truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
"Im lặng", Những tiếng thì thầm không nghe rõ phảng phất mỗi một câu đều là đang nghị luận về ông, giáo viên tiếng Anh vừa thẹn vừa giận hướng trong phòng học rống lên một câu, thần sắc âm trầm nói: "Mạc tiên sinh, anh đây là đối với phương thức dạy học sinh của tôi bất mãn?"
"Đúng, tôi không đồng ý với cách ngài dạy học sinh. "Mạc Nhân Tuyết thản nhiên nói," Hơn nữa tôi có lý do để hoài nghi năng lực giảng dạy của ngài."
Mà lúc này từ phòng làm việc chủ nhiệm Chung đi ra, thân là phó hiệu trưởng cô đã đem chuyện phát sinh bên này đều nghe vào trong lỗ tai, cô trước cùng Mạc Nhân Tuyết xin lỗi nói: "Xin lỗi, Mạc tiên sinh. Tôi đối với hành vi lúc trước của giáo viên rất xin lỗi. Chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hợp lý."
Thật ra cô cũng vô cùng bất mãn với cách giáo viên tiếng Anh lên lớp, cũng đã sớm nghe thấy sự bất công và những hình phạt của ông đối với học sinh.
Lúc này đây phụ huynh học sinh có ý kiến, cô cũng chuẩn bị mượn chuyện này, đổi giáo viên tiếng Anh trong lớp.
Trên đường trở về, Mạc Nhân Tuyết và Lộc Dư An không nói gì.
Cho đến khi về đến nhà.
Mạc Nhân Tuyết quay đầu, nói với Lộc Dư An: "Em có biết sai chưa?"
Lộc Dư An sửng sốt.
Ánh mắt Mạc Nhân Tuyết lóe lên một tia dịu dàng, khiến Lộc Dư An sững sờ, thở dài nói: "Đưa tay ra."
Tay Lộc Dư An giấu ở phía sau càng rụt lại hơn.
.
Mạc Nhân Tuyết lại cầm lấy cổ tay cậu, cứng rắn lại khắc chế lực đạo, lật lên.
Bên trong cổ tay Lộc Dư An, rõ ràng sưng đỏ một mảng lớn, là lúc đánh nhau với Tiếu Vũ Tây, bị Tiếu Vũ Tây giãy dụa đẩy tới góc tường đụng phải.
Cậu cho rằng mình che giấu rất tốt.
"Vô luận là phát sinh chuyện gì, em cũng không nên động thủ."
"Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm. "Mạc Nhân Tuyết buông tay ra, nhìn bàn tay bị thương của Lộc Dư An," Tay của em sau này phải cầm cọ vẽ. Đây là vết thương nhỏ, nhưng em có nghĩ tới nếu có chuyện ngoài ý muốn - - cho dù chỉ xảy ra một lần, em nên làm cái gì bây giờ?"
Anh ở giới nghệ thuật rất nhiều năm, gặp qua quá nhiều thiên tài có thiên phú, mà không tự biết tiêu xài phung phí thiên phú của mình . Anh không muốn Lộc Dư An cũng đi lên con đường này.
Trong ánh mắt gần như hà khắc của anh, anh chắc chắn Lộc Dư An có thể đi xa hơn, cao hơn người khác.
Điều Mạc Nhân Tuyết không nói chính là, anh từ sân bay chạy về, sau khi đổi chuyến bay, anh phải ở trên máy bay suốt đêm, hơn nữa nghỉ ngơi không đến một giờ đã phải chạy tới trường.
Lộc Dư An lắc đầu, mím môi không nói lời nào, cúi đầu nhìn tay mình, ánh mắt ảm đạm.
Những lời này Lý lão đầu cũng cùng cậu nói qua.
Mà cậu cũng không làm được, kiếp trước tay của cậu bị thương, tuy rằng cố gắng phục hồi, nhưng chỉ có thể khôi phục một nửa chức năng, cũng không khôi phục được bút pháp lúc trước.
Mạc Nhân Tuyết bỏ những viên đá trong khay vào trong một chiếc túi kín, ý bảo Lộc Dư An ngồi đối diện, đặt túi đá lên cổ tay Lộc Dư An chườm lạnh: "Theo quy củ của sư môn - -"
Lúc nói những lời này, Mạc Nhân Tuyết vi diệu ngừng lại, ngay cả động tác đặt túi đá lên cánh tay Lộc Dư An cũng dừng lại một chút, anh đột nhiên ý thức được, Lộc Dư An hẳn là sư thúc nhỏ của anh.
Nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại giọng điệu, nói tiếp:
"Chờ sau khi tay em khỏi, phạt em trở về đem Giới Tử Viên họa phổ vẽ một lần, được không?"
"Giới Tử Viên Họa Phổ "là một quyển họa phổ mà mỗi người học vẽ đều phải mô phỏng, đại khái là lão Lý biết thời gian của mình cũng không nhiều, mà lại muốn dạy quá nhiều thứ, nên ông dạy Dư An phần lớn là phát huy sở trường, nền tảng có chỗ không vững chắc.
Tập vẽ tranh đối với Dư An mà nói thích hợp hơn.
Lộc Dư An gật gật đầu, túi chườm đá đắp lên cánh tay bị thương của cậu, lạnh như băng giảm bớt đau đớn, cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết, trong lòng lại có chút tư vị nói không nên lời.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cậu tựa hồ cũng làm Mạc Nhân Tuyết thất vọng, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, là em làm phiền anh."
"Phiền phức? không, em không làm phiền anh. "Mạc Nhân Tuyết lại nói, anh vốn định làm cho ngữ khí trịnh trọng hơn một chút, nhưng anh thấy rõ ràng trong mắt Lộc Dư An ảm đạm, không còn cách nào dùng ngữ khí nghiêm khắc," Em không làm sai. Dư An - -"
"Ở tuổi của em, có rất nhiều thứ em không biết phải làm gì với nó, và thậm chí làm sai là điều không thể tránh khỏi. Nhưng đó không phải là lỗi của em."
Kỳ thật giải quyết chuyện hôm nay có thể có rất nhiều loại phương pháp, nhưng anh vẫn là đem tất cả chuyện bên cạnh gác lại, tự mình đến đây. Chăm sóc Dư An, cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi.
"Anh hôm nay sở dĩ ở trước mặt em làm như vậy, là hy vọng có thể dùng hành vi của anh, làm cho em hiểu được -- lợi ích của em, chính em phải dũng cảm đi bảo vệ. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng phải chú ý đến lý lẽ căn cứ, làm cho bản thân hoàn toàn không sai, mới có thể bảo vệ tốt chính mình."
Mạc Nhân Tuyết nói rất chậm, anh chưa bao giờ cảm thấy Dư An có gì sai, cho nên anh cũng sẽ không để cho Dư An xin lỗi.
Anh biết Dư An có thói quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Đây cũng không phải là vấn đề của Dư An, mà là sự thất trách của những người bên cạnh chăm sóc cậu, Dư An dường như luôn theo thói quen đem tất cả vấn đề gánh ở trên vai mình, chưa bao giờ dựa vào người khác, luôn bảo trì cảnh giác cao độ vượt qua lẽ thường đối với thế giới bên ngoài.
Thanh âm Mạc Nhân Tuyết mang theo một tia mềm mại: "Dư An, bạo lực cũng không phải thủ đoạn duy nhất."
"Đây là chuyện mà anh, với tư cách là người giám hộ, muốn dạy cho em."
Mà giờ phút này trên tàu cao tốc đi về phía Nam thành.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, cong khóe miệng, nhìn ảnh chụp mình vất vả lắm mới lấy được.
Người anh trai trên ảnh giống hệt ca ca trong giấc mơ của cậu.
Cuối cùng cậu cũng có thể đến tìm ca ca rồi.
*Mạc tiên sinh khi ở ngoài: Ai sai cũng được nhưng không phải vợ tôi!
Mạc tiên sinh lúc ở nhà: Em đã biết sai chưa? =))))*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]