Liễu Bảo Trân được đưa đến một căn nhà hoang phía Tây ngoại ô thành phố, cả người quần áo xốc xếch, mái tóc dài rối tung phủ trước mặt. Một người đàn ông cao to vác cô từ trong xe ra, Tư Tố đi theo sau nhìn người đàn ông đó gật nhẹ đầu, rồi rẽ qua một hướng khác, đó là một căn nhà nhỏ mà Tư Tố đã mua để tiện "giao dịch".
Yên vị trên chiếc ghế mây, Tư Tố vui vẻ bấm số gọi cho Dương Thiên Hải. Vừa nghe điện thoại, ả vừa nhìn về phía đối diện, nơi mà ả đang nhốt Trân Trân, từ sâu trong ánh mắt trong veo ráo hoảnh đó chính là ngàn lưỡi dao sắc nhọn tượng trưng cho sự chết chóc. Kể cả vô vàng nỗi hận thù mà Tư Tố đã ghim sâu trong lòng. Sĩ diện, công danh, tiền tài, tình yêu và tất cả. Tất cả của ả đã mất... À, và người cướp mọi thứ của Tư Tố không ai khác lại chính là Bảo Trân, cô "bạn thân" thời còn cắp sách đến trường, người mà ả đã muốn giết chết để độc chiếm lấy Dương Thiên Hải. Tư Tố hận Liễu Bảo Trân đến nỗi muốn xé phanh thây cô ra để hả giả, nhưng không, ả hận luôn cả Thiên Hải, trả thù. Phải trả thù!.
Rõ ràng người Hải yêu chính là Tư Tố, nhưng trước mặt bao nhiêu người hắn lại mạnh miệng tuyên bố Trân là vợ hợp pháp của hắn. Cô tự cười khinh chính mình trong những giọt nước mắt mặn chát, hôm nay cô sẽ kết thúc tất cả.
Điện thoại reo một hồi chuông, Hải mới từ dưới lầu đi lên. Nghe tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-chi-yeu-em/1536665/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.