Cảnh sắc đêm đen âm u, quỷ dị, từng làn khói mờ ảo lợn lờ, Liễu Bảo Trân đưa tay sờ vào chúng, lập tức làn khói tan ra. Con đường mòn đi vào quỷ môn quan khắc rõ trong tâm trí cô dần hiện ra trước mặt qua lớp sương dày như lớp gòn trắng muốt, mềm mại.
Một cái cây già chết khô bên cạnh hòn đá màu xám bạc mọc đầy rêu khắc lên những từ ngữ đảo lộn không thể hình dung ra được nghĩa của nó, cô bước đến cây khô. Nơi chiếc cành khô sần nhọn hoắc vươn ra đang treo lủng lẳng một cây đèn dầu.
Liễu Bảo Trân đưa tay gỡ cây đèn dầu cô cạn đó xuống, cô nhìn quanh như chẳng có gì xa lạ nữa, Trân ngồi chổm xuống đất đối diện mỏm đá ẩm ướt kia. Cô vặn nắp đèn dầu ra, lấy một viên đá nhỏ cạo lớp rêu trên tảng đá cho vào bình.
- Không thể mua nổi một cây đèn pin hay sao vậy trời? Âm phủ cũng tiết kiệm nữa sao?.
Nói rồi cô đóng nắp đèn dầu, dùng hòn đá nhỏ lúc nãy một cách điêu luyện, nhuần nhuyễn để mài lửa.
Chẳng lâu sau tiêm đèn đã phực lửa cháy sáng. Liễu Bảo Trân nâng đèn qua mắt, ánh lửa vàng rựa như ma thuật xua đi khí lạnh thấu xương xung quanh cô, cả làn khói dày đặc kia cũng dần tan mất. Con đường dài sâu hút hiện ra trước mắt một cách rõ rệt. Bảo Trân đứng yên tại chỗ thở dài, ngẩng đầu lên cao, cô dùng hết tất cả can đảm từ tốn đi sâu vào bóng đêm. Nơi những bàn tay cùng tiếng rên rỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-chi-yeu-em/1536653/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.