Liễu Bảo Trân tỉnh lại và hồi phục rất nhanh, cô hiện tại đang dưỡng bệnh tại nhà, Hoa Thiên Tuyết với Dương Hạ Vũ có ghé qua thăm vài lần, nhưng cái cốt chính là họ muốn gặp được Dương Thiên Hải. Mà hắn lại thường xuyên vắng nhà, có tìm có gọi cũng chẳng gặp được, hai năm nay dường như hắn cứ muốn tránh mặt.
Ngày hôm nay Dương Thiên Hải trở về nhà ngoài dự đoán của Bảo Trân, cô đang rất vui vẻ ngồi tết tóc chính mình, chỉ mới hai năm thôi mà tóc đã dài thế này rồi. Mở cửa bước vào, hắn ngồi cạnh Trân Trân trên giường tiện tay ôm lấy cô vào lòng.
Mặt của Liễu Bảo Trân cau có lộ ra ngoài, vào được rồi có cần đụng chạm vậy không, cô đang tết tóc bị hắn phá hư cả rồi, cô đẩy hắn ra:
- Tránh xa một chút, cái mùi nước hoa đó làm tôi nghẹt mũi.
Cô đưa tay lên mũi, động tác như kiểu hít thở không thông, thật ra thì Trân cảm thấy chán ghét Dương Thiên Hải, cả cái mùi nước hoa nồng nặc của Tư Tố, có lẽ cô ta không tắm lâu ngày nên mới phung phí như thế.
Dương Thiên Hải ngửi lấy cổ tay áo, đúng là cái mùi này nó nồng thật, do Tư Tố cố tình để lại để làm Bảo Trân ghen đây mà, hắn cởi áo, quăng ra xa, từ tốn bước lại gần ôm cô vào lòng lần nữa.
Không ai có thể lì và dai như Thiên Hải, hắn không chịu bỏ cuộc, Bảo Trân cũng không thèm đôi co, cô lấy từ dưới gối lên một tờ giấy, gỡ tay hắn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-chi-yeu-em/1536648/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.