Đúng như Liễu Bảo Trân nghĩ ngợi, hắn về rất trễ thay vì cô đợi hắn về như mọi ngày thì không, hôm nay cô rất mệt, cô muốn ngủ vùi và không muốn đợi chờ nữa.
Tư Tố đưa Bảo Trân về nhà, cô liền lấy điện thoại gọi đi, chỉ sau vài tiếng tút đầu dây bên kia liền bắt máy, khuôn mặt Tố đã không còn dáng vẻ lạnh lùng, ân cần nữa:
- Tôi đã đưa cô ấy về rồi.
Bên kia trả lời: - Tốt, đừng nói cho Trân Trân biết gì cả, cứ làm đúng vai diễn của cô đi.
Ở bên phía bên kia đầu dây, Dương Thiên Hải cúp máy, hắn ngồi tựa vào chiếc ghế xoay màu đen bọc da, khóe môi hắn nhếch nhẹ biểu lộ sự thích thú.
Reng Reng...
Tiếng chuông đồng hồ vang lên đánh thức giấc ngủ ngon lành của Liễu Bảo Trân, cô cựa quậy, đầu vẫn còn úp xuống gối, hươ tay đập phăng chiếc đồng hồ phiền phức, mái tóc dài của Trân thả dài rối tung lên. Sau một lúc tìm hoài không thấy cô dường như chịu hết nổi, ngóc đầu mặt nhăn nhó. Khóe mi đã ướt đẫm lệ, thì ra cô chỉ mơ mà thôi.
- Sáng rồi ư?.
Tay cô vô thức sờ đến bên cạnh giường nhưng chẳng có chút hơi ấm nào, người bên cạnh vẫn chưa về, người có bận với cuộc vui chưa tàn kia nữa mà.
Liễu Bảo Trân lúc bước xuống nhà đã gặp ngay Hoa Thiên Tuyết, cô đôi phần ngạc nhiên, rồi nhảy đỏng lên như đứa con nít nhào vào lòng Tuyết:
- Mẹ! Mẹ về rồi sao không nói con ra đón?.
Thiên Tuyết nở nụ cười dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-chi-yeu-em/1536644/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.