Mẹ! – Thanh Hiên hét lớn rồi bật dậy.
Bất chấp mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, cô lảo đảo chạy khỏi lớp. Vặn hết cỡ vòi nước, bàn tay liên tục vốc nước lên mặt. Rồi cô buông tay, ngồi thụp xuống sàn nhà vệ sinh, thở hổn hển.
Rầm
Cánh cửa phòng vệ sinh bật ra. Lớp trưởng chạy tới, trên mặt không giấu được lo lắng cùng hoảng hốt
- Sao thế? Sao thế?
- Tôi không sao – Thanh Hiên cứng cỏi mở miệng, cúi thấp đầu, cố khôi phục khuôn mặt lạnh lẽo
- Ờ - Lớp trưởng dài giọng. Vẻ mặt lo lắng biến mất không dấu vết. Cậu ta ngồi xổm xuống bên cạnh Thanh Hiên – một tay bịt mũi, một tay làm bộ phẩy phẩy – Eo ơi, phòng vệ sinh nữ mùi ghê thế. Con gái các cậu sao lại để nơi riêng tư tư mật kín đáo của chị em phụ nữ có mùi nồng nặc vậy. Sợ bị ngạt không, tôi cứu cậu – kèm thêm với điệu bộ là cặp mắt chớp chớp
- Cứu với cứu với – Thanh Hiên không nhịn được bật cười, giả bộ quơ quơ tay như người chết đuối.
“Tuân lệnh” lớp trưởng thuận thế bế xốc Thanh Hiên lên, hiên ngang đạp cửa lần nữa bước ra ngoài. Hai tay cậu ta vô cùng vững chãi, bế cô gái nhỏ từ khu C sang tận khu D, mặc kệ mọi cái cổ từ khắp các toà nhà đang quay chín mươi độ ra ngoài cửa sổ hóng chuyện. Thanh Hiên giãy giụa rồi thả lỏng, một lần nữa cảm thán: sức mạnh của cơ bắp thật đáng nể.
Văn Thanh Hiên đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ngoc-thanh-hien-truyen/1910535/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.