Tôi bắt đầu hối hận vì không đeo đồng hồ. Khả năng ước lượng thời gian của tôi cực kém. Chân đã bắt đầu mỏi, đèn pin đã chập chờn, vậy mà con đường trước mặt vẫn cứ nối dài như vô tận. Tôi đưa tay lên vỗ vỗ cái đèn, thầm mong nó đừng bỏ cuộc sớm như vậy. Chợt liếc thấy một thứ, tôi giật mình. Đó là lớp ni lông quấn quanh nắp chai nước khoáng. Từ lúc Thanh Hiên đã bóc chai nước cho tôi uống đến giờ, chúng tôi đã đi cạn pin của một cái đèn mới, vậy mà, vậy mà chưa đi đến đâu cả, lòng vòng trở về điểm xuất phát. Nhớ lại thái độ hùng hổ đi trước đón đầu của mình, tôi vừa bực mình vừa ảo não.
Cố gắng phớt lờ cái mẩu ni lông bé tí nhưng có lực sát thương kinh khủng kia, tôi ngồi bệt xuống. Người đằng sau đang chăm chú gì đó trên tường, tôi cũng không lên tiếng. Ước lượng tầm mắt nếu như người đó nhìn về phía này, tôi nhích nhích mông sao cho vừa vặn che khuất mẩu ni lông ấy.
- Nhìn này - Thanh Hiên quay về phía tôi, đôi mắt đen mời gọi.
Tôi xoa xoa đầu gối, đứng dậy bước lại gần.
- Em nhìn bức tường này đi, toàn là tóc. Từ bên ngoài nhìn vào thì là cây lá, hành mộc. Con dao có thể khiến thứ tóc kia sợ hãi là hành kim, kim khắc mộc. Nên thứ tóc dường như có sự sống, thậm chí là cộng sinh cùng với cây này anh vốn đoán chỉ có thể là thổ, mộc hoặc thủy, giờ chắc nó hành mộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ngoc-thanh-hien-truyen/1910516/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.