🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
27

 

“Ý ngươi là biểu đệ của Thẩm tiểu thư?”

 

Chu Cảnh Sơ nhếch môi, ung dung đáp:

 

“Chu mỗ bất tài, nhưng đã làm theo di ngôn của Thẩm tiểu thư trước khi qua đời, thu nhận đệ ấy vào dưới trướng, an bài về quê nhà ở Lâm An.”

 

Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Cố Hoài Từ, ta chỉ bật cười.

 

Hắn cứ ngỡ rằng đã nắm chắc biểu đệ của ta trong tay thì sẽ không còn gì để lo ngại.

 

Nhưng biểu đệ của ta đã sớm được gửi đi từ hôm qua, trở thành một giáo thư lang dưới trướng Chu gia.

 

Lâm An là địa bàn của Chu gia, Cố Hoài Từ dù muốn làm gì biểu đệ của ta, cũng phải cân nhắc ba phần.

 

Thu lại đống chứng cứ, Chu Cảnh Sơ sượt qua vai Cố Hoài Từ mà đi.

 

“Nàng ấy còn nói gì nữa?”

 

Chu Cảnh Sơ lạnh lùng liếc nhìn Cố Hoài Từ, nhàn nhạt đáp:

 

“Nàng ấy còn nói, sớm biết bảy năm chỉ là nuôi chó, nàng ấy thà nuôi một con trung thành còn hơn.”

 

Thân thể Cố Hoài Từ khựng lại, cả khuôn mặt biến sắc.

 

“Nàng ấy lúc nào cũng như vậy, cái gì cũng muốn. Ta đã cho nàng ấy chưa đủ sao? Vì sao còn không biết đủ? Làm phu nhân Hầu gia chẳng phải rất tốt sao? Vì sao cứ phải phân rõ trắng đen, làm loạn đến mức mất cả mạng, giờ đây khiến mọi người không biết phải tiến lùi thế nào.”

 

Chu Cảnh Sơ cười lạnh, hờ hững đáp:

 

“Lúc trước ngươi cao giọng yêu nàng, chẳng phải vì yêu cái sự phân rõ trắng đen, không khuất phục của nàng ấy, sẵn sàng vì ngươi mà cống hiến đến cả tính mạng, đổi lấy tiền đồ sao?

 

“Giờ ngươi gió êm sóng lặng, lại trách nàng ấy phân rõ trắng đen.

 

“Thế thì chứng tỏ, năm đó ngươi đúng là mắt mù.”

 

Ánh mắt Cố Hoài Từ lập tức tối sầm, đầy sát khí.

 

Nhưng Chu Cảnh Sơ không bận tâm, chỉ cần một cái liếc, đám thị vệ đã lập tức không nể nang mà lôi Thẩm Sùng Sơn với đôi chân gãy vào đại lao.

 

Mười tám hình phạt cực hình được lần lượt áp dụng, ông ta bị bịt miệng, muốn nhận tội cũng không thể nói nên lời.

 

Cách đó một bức tường, Tống Tuyết Mai cũng chẳng khá hơn. Nửa người bị lửa thiêu cháy, m.á.u chảy không ngừng, lại còn phải chịu đựng những trận dội nước muối, bị nung sắt nóng áp lên người, sống không bằng chết.

 

Đợi đến khi hai người họ bị hành hạ đến chỉ còn thoi thóp, Thẩm Sùng Sơn mới quỳ xuống cầu xin tha mạng, ký tên và điểm chỉ vào bản nhận tội.

 

Tội lưu đày là không thể tránh khỏi.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại kéo cả Cố Hoài Từ xuống bùn.

 

28

 

Món quà bất ngờ ta để lại cho Cố Hoài Từ chính là một bức mật thư vạch trần tội trạng của hắn, được chuyển đến trước mặt Hoàng thượng thông qua tay Chu Thế Tử.

 

Ta từng vì thiên tử mà đỡ một nhát dao, giúp Cố Hoài Từ có được con đường thênh thang lên mây xanh.

 

Nhưng nếu như, kế hoạch năm đó vốn đã có bàn tay của hắn thì sao?

 

Tội khi quân, tội lớn ngập trời.

 



Chưa kịp để Cố Hoài Từ phản ứng, phủ Hầu gia cũng bị lục soát.

 

Lần này, chính là cấm vệ quân dưới trướng Hoàng thượng đích thân ra tay.

 

Tham ô nhận hối lộ, kết bè kết phái, cấu kết hoàng tử âm mưu đoạt đại nghiệp, từng tội danh đều đủ để lấy mạng.

 

Cố Hoài Từ không còn lời nào để nói.

 

Những thứ trong mật thất, làm sao có thể bị lục soát ra ngoài?

 

Hắn đã quên đi tình yêu, cũng quên luôn quá khứ.

 

Tự nhiên cũng quên mất giàn nho mà ta và hắn cùng nhau trồng khi mới thành thân.

 

Giờ đây, giàn nho ấy đã xum xuê rợp bóng.

 

Nhưng một ngày trước khi ta rời khỏi phủ Hầu gia, nó đã bị nhổ tận gốc.

 

Khoảng đất cạnh chiếc xích đu giờ đây trống không một mảng, nhưng trong mắt Cố Hoài Từ khi ấy chỉ có viện phía bắc thành, chẳng hề chú ý đến điều gì khác.

 

Những thứ ta chôn dưới giàn nho, hắn đương nhiên không biết.

 

Nhưng chúng đã bị Hoàng thượng thu lấy.

 

Cả Thẩm gia và Cố gia đều bị tịch thu tài sản, toàn gia bị lưu đày.

 

Căn cứ chính của Thẩm gia không thoát khỏi kiếp nạn, ngay cả tên đệ đệ của Thẩm Thanh Thanh – kẻ từng nhân danh Cố Hoài Từ mà nghênh ngang khắp chốn – cũng bị ném đến vùng đất lạnh lẽo khắc nghiệt.

 

Bọn chúng cứ nghĩ, nỗi khổ cùng cực cũng chỉ đến thế là cùng.

 

Nhưng khi đoàn người bị lưu đày rầm rộ đi lên phương bắc, ta đã dùng hàng ngàn lượng bạc để mua cho bọn chúng một nơi mà sống không được, c.h.ế.t cũng không xong.

 

Nỗi đau khắc cốt ghi tâm ta từng nếm trải, giờ đây đến lượt bọn chúng phải chịu.

 

Thẩm Thanh Thanh dù sao cũng còn một thân xác xinh đẹp, vì muốn bớt chịu khổ cực, đương nhiên nàng ta lại dùng những chiêu trò từng áp dụng trên người Cố Hoài Từ.

 

Nàng ta chẳng thiếu ăn mặc, nhưng lại chẳng thể lo được cho người mẹ tàn tật, người cha phế nhân và Cố Hoài Từ – kẻ trở nên âm trầm đáng sợ.

 

Càng đi về phương Bắc, thời tiết càng lạnh thấu xương.

 

Chưa đầy một tháng, Thẩm Sùng Sơn – kẻ vô dụng – đã phải chịu đủ mọi tra tấn, c.h.ế.t thảm trong đêm tuyết, không ai nhặt xác, trở thành mồi ngon trong miệng lũ sói dữ.

 

Khi ông ta mở mắt trơ trơ nhìn mẫu thân ta chảy cạn m.á.u mà chết, đáng ra ông ta phải nghĩ đến ngày mình cũng sẽ trơ mắt nhìn bản thân chờ c.h.ế.t như thế này.

 

Ngược lại, con trai của Tống Tuyết Mai, vết thương do bọn cướp gây ra đã hoại tử đến không còn hình dạng, dùng mọi lời hay ý đẹp cầu xin Thẩm Thanh Thanh tìm thuốc chữa trị.

 

Nhưng Thẩm Thanh Thanh lấy đâu ra thuốc chữa lành?

 

Gã đau đớn đến xé gan xé ruột, lại thấy kẻ thủ ác là người tỷ của mình nấp trong trướng của quan binh, ăn ngon mặc đẹp, thản nhiên bỏ mặc gã.

 

Gã đến phát điên, hắn chờ lúc đêm khuya yên tĩnh đã châm lửa đốt trướng.

 

Thẩm Thanh Thanh bị lửa thiêu cháy đến mức mặt mày không còn nguyên vẹn, còn gã thì ngã xuống vực sâu mà c.h.ế.t trong lúc chạy trốn.

 

Xác hai mẹ con Tống Tuyết Mai và Thẩm Thanh Thanh bị vứt chung vào một chỗ.

 

Những kẻ vô dụng không làm nổi việc nặng, mỗi ngày chỉ được một bát cháo loãng cầm hơi, muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong, chỉ có thể từ từ bị đau đớn hành hạ mà c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.

 

Khi mẫu thân ta nằm trên giường, đau đớn đến mức c.h.ế.t đi sống lại, thì mẹ con nhà kia lại ngồi dưới hành lang, nói đủ những lời khiến mẫu thân ta đau lòng, khiến bà đến cả c.h.ế.t cũng không được an nghỉ.

 

Như vậy, họ cũng nên cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ sống không bằng c.h.ế.t ấy.



 

Ta đứng nhìn tất cả, cảm thấy hài lòng.

 

Đưa nốt một trăm lượng bạc cuối cùng cho người áp tải, dặn họ mua rượu uống, lúc này ta mới lộ mặt.

 

Cố Hoài Từ kinh hãi kêu lên:

 

“Vân Nghi!”

 

Hắn ra vẻ tình thâm ý trọng, định lao tới ôm lấy ta.

 

“Nàng… nàng đã trở về? Nàng đến để gặp ta?”

 

Khi hắn còn tràn đầy hy vọng, ta lại mỉm cười, từ sau thắt lưng rút ra một con dao:

 

“Năm đó, vì giúp ngươi leo lên địa vị cao, ta đã mất đi hai đứa con.

 

“Đứa con đầu tiên bị huynh ruột của ngươi hại chết, đổi lấy ngôi vị thế tử cho ngươi.

 

“Đứa con thứ hai thì vì đỡ một nhát d.a.o cho Hoàng thượng, giúp ngươi trở thành cận thần bên cạnh vua.”

 

Nhắc đến đây, sắc mặt hắn đại biến, lập tức quay đầu bỏ chạy.

 

Nhưng với còng sắt nặng nề trên người, hắn làm sao chạy thoát được?

 

Dao giơ lên, c.h.é.m xuống, đôi chân của hắn lập tức bị phế.

 

“Đã từng đứng quá cao, vậy hãy dùng cả quãng đời còn lại để quỳ gối mà sống tiếp.”

 

Gió tuyết gào thét, cuối cùng ta cũng vứt đi con d.a.o và gánh nặng đè trên vai suốt mười mấy năm qua.

 

Mẫu thân, con tự do rồi.

 

Dưới giàn nho nơi hậu viện, mẫu thân từng ôm ta trong lòng, từng miếng từng miếng đút cho ta món ngọt mà bà tự tay làm:

 

“A nương có cữu cữu con bảo vệ, đời này chưa từng chịu khổ. A nương mong Vân Nghi của ta cũng sẽ cả đời không biết đến buồn khổ. Đứa em trong bụng này đến thật khó khăn, nhưng vì Vân Nghi, a nương không sợ chút khổ cực này.”

 

Khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong đời ta chính là được ngồi trong lòng mẫu thân, ăn món ngọt do bà làm.

 

Ngày bà mất, ta không còn cảm nhận được vị ngọt nữa.

 

Cho đến hôm nay, ta lấy ra viên mứt mà mẫu thân làm từ hai mươi năm trước:

 

“Mẫu thân, ngọt quá.”

 

29

 

Ngày ta xuôi về phương Nam, trời hiếm khi lại trong xanh rực rỡ như vậy.

 

Một mình một ngựa, ta chỉ mang theo bài vị của mẫu thân, hướng về Lâm An mà đi.

 

Buông bỏ gánh nặng của tình ái và thù hận, ta cuối cùng cũng có thể làm chính mình.

 

Mang trong lòng niềm đam mê, ta sẽ bước tới những núi cao biển rộng khác.

 

Đó là quãng đời còn lại của ta.

 

Một tương lai với vô vàn khả năng.

 

(Hết)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.