🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
19

 

Khi Cố Hoài Từ vội vã từ chốn ôn nhu hương đến Thẩm gia, viện của mẫu thân ta đã bị một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ.

 

Một t.h.i t.h.ể cháy đen trần trụi nằm trơ trọi giữa sân viện.

 

Hắn kinh hoàng thất sắc, giọng run rẩy quát thị vệ:

 

“Sao lại như vậy?! Phu nhân không phải đang chờ ta ở tửu lâu sao?”

 

Điều thị vệ không biết là, ngay từ lúc hắn bị Thẩm Thanh Thanh gọi đi, ta đã diễn đủ màn ủy khuất trước mặt các phu nhân, rồi rơi lệ bước ra khỏi tửu lâu, một mình tiến vào Thẩm gia.

 

Trong viện của mẫu thân, ta đứng lặng hồi lâu.

 

Quản gia thăm dò bước đến hỏi ta có muốn ở lại dùng bữa hay không, ta chỉ mỉm cười quay người lại, lạnh lùng hỏi:

 

“Năm đó phu nhân của quản gia sinh khó, chính mẫu thân ta đã lấy hai củ nhân sâm trăm năm mời thái y cứu mạng. Quản gia còn nhớ chứ?”

 

Sắc mặt quản gia thoáng cứng đờ, miệng lắp bắp nói lời cảm tạ, nhưng không một câu nhắc đến ân đức của mẫu thân ta.

 

Ta liền hiểu rõ, ân tình ngày xưa cũng như nước chảy qua cầu.

 

Người đã nhận được ơn huệ và sự che chở, còn ai sẽ nhớ đến nữa?

 

Thế nên, ta lấy từ tay áo ra cây trâm của con trai hắn:

 

“Tay nghề của quản gia thật khéo léo, chính tay chạm khắc cây trâm này mà cũng tinh xảo đến vậy.”

 

Quản gia lập tức tái mặt vì sợ hãi.

 

Cây trâm vốn cài trên đầu, ta lấy đi mà chẳng tốn chút sức nào.

 

Ngay cả đầu của hắn, nếu ta muốn, cũng có thể lấy dễ như chặt dưa thái rau.

 

“Tiểu thư, vương pháp lớn hơn trời, người chớ làm chuyện hồ đồ. Dẫu không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ đến danh dự của mẫu thân người và cả dòng họ.”

 

Ta thở dài:

 

“Chính vì đã nghĩ cho cữu cữu ta quá nhiều, ta mới dung túng cho Thẩm Sùng Sơn sống thêm ngần ấy năm. Nhưng sự nhẫn nhịn của ta đổi lại được gì, quản gia so với ta càng rõ hơn chứ?”

 



Quản gia thường xuyên lui tới viện của Thẩm Thanh Thanh, đương nhiên là hiểu rõ.

 

Hắn ấp úng không nói nên lời, ta liền tiếp lời:

 

“Hôm nay ta đến đây, đã uống qua thuốc độc xuyên ruột rồi. Nhưng một người c.h.ế.t chẳng phải quá cô độc sao? Phải kéo theo vài kẻ đi cùng mới đủ.”

 

Hai chân quản gia run rẩy, ta mỉm cười đầy hứng thú hỏi:

 

“Dẫn ai đi cùng, quản gia tự chọn đi.”

 

Một gói thuốc độc được đặt trên bàn đá, ta thậm chí không buồn liếc nhìn quản gia đang hoảng loạn quỳ xuống, mà xoay người bước về phía thư phòng của phụ thân.

 

Ông ta đang cầm bức thư của đứa con trai yêu quý, đôi mắt tràn đầy vẻ hài lòng.

 

Nhưng khi ta bước vào, ông ta liền mất hứng, gương mặt lập tức lạnh tanh.

 

Ông còn chưa biết, bây giờ lạnh chỉ là gương mặt, không bao lâu nữa, lạnh sẽ là cả cơ thể.

 

“Thẩm Thanh Thanh muốn vào Hầu phủ cũng không phải không được, nhưng ta có điều kiện.”

 

Đôi mắt đắm chìm trong rượu chè và dục vọng của Thẩm Sùng Sơn bỗng sáng lên:

 

“Thế mới đúng chứ.”

 

“Vân Nghi à, con phải hiểu rằng, một nét bút không thể viết ra hai chữ ‘Thẩm’. Chúng ta là người một nhà.”

 

“Có điều kiện gì, chỉ cần không quá đáng, cha đều đồng ý với con.”

 

Ta ngước mắt nhìn ông ta:

 

“Tống Tuyết Mai phải rót rượu, quỳ xuống xin lỗi ta!”

 

Thẩm Sùng Sơn lập tức vui mừng khôn xiết:

 

“Được, được, được, cha sẽ sắp xếp ngay.”

 

“Tại viện của mẫu thân ta!”

 

“Cũng không có gì khó!”



 

20

 

Bọn họ đầy vẻ cảnh giác, uống từng chén rượu cũng cẩn thận từng chút một.

 

Còn ta, lại làm như không hề để tâm, ngửa cổ uống cạn một hơi.

 

Khi Tống Tuyết Mai cắn răng đầy phẫn hận nhìn ta, ta mới chậm rãi đưa mắt nhìn bà ta:

 

“Bà và Thẩm Thanh Thanh tình mẹ con sâu đậm, ta thật sự đã thấy rõ trong mắt, và ganh tỵ trong lòng.”

 

Thẩm Sùng Sơn định lên tiếng hòa giải, nhưng bị ta giơ tay ngăn lại:

 

“Nhưng ta chỉ có thể ganh tỵ mà thôi. Mẫu thân của ta, mãi mãi c.h.ế.t trong tay các người.”

 

Sắc mặt cả hai lập tức lạnh xuống.

 

Lúc này, ta mới đứng dậy, nói tiếp:

 

“Nỗi đau tận xương tủy ấy, đã mục ruỗng trong ta hơn mười năm nay. Các người có biết ta đã làm sao để vượt qua không?”

 

Thẩm Sùng Sơn mặt lạnh, gằn giọng:

 

“Nói chuyện này làm gì? Chuyện đã qua thì cho qua đi, người phải nhìn về phía trước.”

 

Ta nhướng mày, cười khẽ:

 

“Qua rồi sao? Là mẫu thân ta báo mộng nói với ông, hay là chính miệng ta nói với ông vậy?”

 

“Ngươi có ý gì?”

 

“Ý ta là, trong mắt người bị hại, chuyện chưa bao giờ qua đi, và vĩnh viễn sẽ không qua. Nợ m.á.u thì phải trả bằng máu.”

 

“Hình ảnh mẫu thân ta nằm trong vũng máu, nắm lấy tay ta, đau đớn mà chết, ta cả đời này sẽ không quên. Một người hiền lành, lại phải nhận kết cục c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Thẩm Sùng Sơn, những đêm khuya ông không thấy ác mộng, không cảm thấy sợ sao?”

 

Thẩm Sùng Sơn xấu hổ hóa giận, lớn tiếng mắng:

 

“Ta thấy ngươi điên rồi! Giống như người mẹ đoản mệnh của ngươi, suốt ngày ghen ghét nhỏ nhen, tầm nhìn hạn hẹp, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.