Chỉ cách một cánh cửa, ta nghe thấy trong thư phòng tiếng bút mực rơi xuống đất.
Thẩm Thanh Thanh thở hổn hển, cất giọng:
“Tỷ phu không nhớ muội sao? Muội thì nhớ tỷ phu đến mất ngủ, tỷ phu à!”
Hai tiếng “tỷ phu” mang theo giọng điệu yêu kiều khiến Cố Hoài Từ như phát điên:
“Dám đuổi đến tận Thẩm phủ, nàng thật hạ tiện đến mức không còn giới hạn!”
Thẩm Thanh Thanh cười ngọt ngào đáp lại:
“Chết dưới thân tỷ phu, làm quỷ cũng vui sướng.”
“Nhưng muội phải nói, dù ở nơi nào, cũng không bằng trong suối nước nóng của tỷ tỷ thoải mái hơn.”
“Tỷ phu, khi nào lại dẫn muội đi vui vẻ thêm lần nữa?”
Tay ta khựng lại, bật cười thành tiếng.
Suối nước nóng ở ngoại ô là nơi Cố Hoài Từ đã quỳ trước mặt Hoàng thượng cầu xin cho ta, sau khi ta mất đứa con thứ hai, cơ thể tổn thương, cần nơi dưỡng thân.
Đó từng là biểu tượng độc nhất vô nhị của sủng ái mà cả kinh thành đều phải ghen tỵ.
Nhưng không ngờ, bọn họ cũng đã điên cuồng tại nơi ấy.
Tình yêu sớm đã mục nát, giống như con người Cố Hoài Từ vậy.
Ta bị ghê tởm đến buồn nôn, không kìm được mà co người lại, toàn thân lạnh giá.
Một tiếng “rầm” vang lên, cửa bị đẩy mạnh mở ra.
10
“Người thông minh thì nên học cách giả câm giả điếc.”
Phụ thân chậm rãi bước đến, làm bộ bưng trên tay món vịt quay giòn mà ta yêu thích nhất.
“Như mẫu thân ngươi, cả đời không thể dung tha một hạt cát trong mắt, cuối cùng chỉ tự làm khổ mình đến chết.”
Ông cười, nụ cười đầy chế giễu:
“Thẩm gia sẽ không vì ngươi mà làm Cố Hầu gia phật ý, cũng chẳng dại dột xin cho ngươi được hòa ly. Nếu ngươi cứ cứng đầu muốn xé toang mọi chuyện, liệu có còn sức để thu dọn hậu quả không? Nghĩ đến cữu cữu của ngươi đi, khi tuổi đã xế chiều, liệu có chịu nổi một đòn phản công từ Cố Hầu gia không?”
“À, đúng rồi, ngươi sẽ không nghĩ rằng một năm trước Hầu gia đưa biểu đệ ngươi vào dưới trướng là để lấy lòng ngươi đấy chứ?”
Trong đầu ta như có tiếng nổ “ầm” vang lên.
Cữu cữu ta vì muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân ta, từ một thương nhân lại dám cáo buộc một quan viên triều đình, phải bò qua giường đinh, chịu đòn roi, mới có thể đưa phụ thân ta lên công đường.
Đáng tiếc khi ấy ta còn quá nhỏ, chẳng để lại được chứng cứ gì.
Phụ thân đã dùng cách phủ nhận thân phận mẹ con Tống Tuyết Mai để bảo toàn chính mình.
Nhưng cữu cữu ta, từ đó trở đi, thân thể đã suy yếu, nằm liệt giường nhiều năm.
Dưới gối chỉ có một biểu đệ của ta, học hành xuất chúng.
Đệ ấy thân thiết với Cố Hoài Từ, hoàn toàn tin tưởng hắn.
Vì vậy, khi Cố Hoài Từ mời đệ ấy đến làm việc dưới quyền mình, đệ ấy đã không chút do dự mà đồng ý.
Đệ ấy từng nói:
“Trên đời này, chỉ có tỷ phu là đối tốt với tỷ tỷ. Hắn sẽ không hại tỷ tỷ đâu.
Chỉ cần là vì tốt cho tỷ tỷ, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng nguyện lòng.”
Nhưng năm ngoái, biểu đệ ta gãy một chân, năm nay lại bị thương ở cánh tay.
Mỗi lần ta hỏi, đệ ấy đều nói:
“Tỷ phu nói rằng, nam nhân phải có chút bản lĩnh thân thể, chỉ đọc sách vở suông thì vô ích. Tỷ tỷ, ta cũng muốn như tỷ phu, từ đầu mũi thương mà lập nên đại nghiệp, để chống lưng cho tỷ.”
Nhưng cái người luôn được gọi một tiếng “tỷ phu” kia, lại đem lòng tin và sự chân thành của hai chúng ta nghiền nát dưới chân.
Khi Cố Hoài Từ ở vị trí cao, sợ mất đi ta – vị bồ tát giữ mạng của hắn – liền khống chế cả dòng tộc của cữu cữu ta trong tay, biến thành nhược điểm để uy h.i.ế.p ta.
Gãy chân, gãy tay thì có sao? Ngay cả mạng của biểu đệ ta, hắn cũng dễ dàng lấy đi như trở bàn tay.
Một bên diễn vai yêu ta đến mức ai ai cũng biết, một bên lại đem lưỡi d.a.o sắc bén kề vào tim ta.
Cố Hoài Từ à, ngươi thật giỏi!
Thấy ta nghiến răng kèn kẹt, phụ thân đắc ý, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt:
“Dù sao cũng chưa từng để ngươi chịu thiệt, cơm ngon áo đẹp không thiếu, vị trí phu nhân cũng dành cho ngươi. Chỉ là muốn một đứa con mà thôi, không phải ruột thịt từ muội muội của ngươi thì còn ai xứng hơn?”
“Nam nhân nào mà chẳng muốn có con của chính mình? Huống hồ gia nghiệp Hầu phủ lớn như vậy, sau trăm năm của Hầu gia, chẳng lẽ lại giao hết cho người ngoài sao? Hắn cũng chỉ muốn cho ngươi một đứa con đích tử thôi.”
“Làm người phải học cách thông minh lên, đừng ép cữu cữu ngươi phải đem nửa cái mạng còn lại giao hết cho ngươi.”
“Hôm nay vịt quay giòn béo ngậy lắm, Hầu gia nhất định sẽ thích!”
Tiếng động cố ý của ông vang lên đủ để nhắc nhở người bên trong, rồi ông mới lấy giọng nịnh nọt mà rời đi:
“Hiền tế à, vịt quay giòn mua về rồi, có thể dùng bữa được rồi.”
‘Cạch’ một tiếng, cánh cửa bên trong bị đẩy ra.
Cố Hoài Từ bước ra, áo n.g.ự.c xộc xệch, trên mặt còn vương chút đỏ ửng chưa tan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]