*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Coco
Vân Nê có một giấc mơ rất dài.
Chắc hẳn là do cơn cảm lạnh gần đây khiến cô cảm thấy khó chịu, hoặc cũng có thể là do bầu không khí trong xe quá ấm áp mà cô hiếm khi nằm mơ thấy khoảng thời gian mà mẹ cô, Từ Lệ còn sống.
Thời điểm đó, ô tô, nhà ở, tất cả mọi thứ có thể bán đều bị đem bán hết. Vân Liên Phi vay tiền từ một người bạn, sau đó thuê một căn trọ ở khu phố cũ.
Bố cục gồm một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích nhỏ đến nỗi nếu có hai người đứng trong phòng vệ sinh thì không thể quay ngang quay dọc được. Không có ban công, không có phòng bếp, phòng khách chỉ có độc một chiếc sô pha và một cái bàn.
Một gian bếp đơn giản được đặt ở ngoài hành lang. Đến giờ nấu cơm thì vừa đông đúc vừa ồn ào, cả khu nhà đều tràn ngập mùi dầu khói.
Kể cả dưới ánh nắng ngày hè, căn phòng vẫn tối tăm ẩm ướt, khắp nơi tỏa ra mùi nấm mốc.
Năm đó, Vân Nê mười một tuổi.
Cô chuyển ra khỏi căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, không còn phòng riêng và váy công chúa xinh đẹp, từ bỏ lớp múa mà cô vẫn luôn theo học.
Vân Nê bị bắt phải trưởng thành trong một đêm.
Cô tự đến trường, không cần bố mẹ đưa đón. Cô học cách giặt giũ, nấu cơm. Mỗi chiều thứ bảy cô sẽ theo mẹ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ne/217237/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.