Edit: Coco
Lúc tàu cao tốc cập bến Bắc Kinh thì trời đã tối. Gió tháng ba và tháng tư ở thủ đô man mát, tựa như vẫn còn vương lại cái lạnh thấu xương từ mùa đông. Dòng xe cộ dài thườn thượt nối đuôi nhau đi trong thành phố. Những tòa nhà văn phòng cao chọc trời sáng trưng tựa ban ngày, thấp thoáng thấy được những bóng người qua lại bên trong.
Từ nhà ga đến bệnh viện mất một tiếng đi xe. Trong lúc tắc đường, Vân Nê gọi lại cho Lý Minh Nguyệt.
Lý Thanh Đàm tỉnh dậy từ chiều, trải qua hàng loạt bài kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng cơ thể anh không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa. Chỉ có điều anh hôn mê đã lâu nên tinh thần chưa minh mẫn hẳn, tỉnh dậy chưa được bao lâu lại lăn ra ngủ.
Giọng điệu của Lý Minh Nguyệt đã thoải mái hơn giai đoạn trước nhiều, cô ấy còn có tâm trạng đùa với cô: "Em đừng lo, thằng bé không sao đâu, không mù, không điếc, cũng không mất trí nhớ."
Vân Nê bật cười, như thể đã buông xuống được tảng đá đè nặng trong lòng. Bấy giờ cảm giác choáng váng do say rượu lại ập đến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi thông báo tin vui nho nhỏ, cô nhìn ra ngoài thành phố sặc sỡ xa lạ, ngồi ở ghế sau, tựa vào cửa sổ đánh một giấc ngắn mà yên bình.
Lý Thanh Đàm nằm ở viện điều dưỡng cao cấp phía Tây thành phố. Trong viện, các hàng cây mọc san sát nhau, trăng lưỡi liềm phản chiếu lên mặt hồ nhân tạo rộng rãi. Vài tòa nhà gạch trắng, ngói đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ne/1153308/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.