Chương trước
Chương sau
Quan Chính lấy một chai rượu ra ngồi uống một mình, chỉ một ngụm mà hết nửa chai, hắn không nói gì vì trong làm cảm thấy không thoải mái, áp lực khó chịu.

Khoảng hai ba giờ đêm, Bảo Bảo bị thanh âm nôn mửa đánh thức, đi vào WC liền thấy Quan Chính đang dựa vào bồn cầu mà ói, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, có lẽ do hắn đã uống quá nhiều rượu.

Bảo Bảo vốn đã quyết tâm mặc kệ hắn, nhưng nhìn hắn như vậy, vẫn như thói quen cũ mà bắt đầu lo lắng.

Bảo Bảo đi đến vỗ vỗ lưng hắn, muốn hắn thoải mái một chút, nhìn thấy hắn không còn nôn mửa nữa, liền lấy khăn ướt lau mặt cho hắn, cầm chén nước uy hắn uống. Nhìn hắn ngồi dưới đất tỉnh táo trở lại, mới chậm rãi đem lo lắng nói ra.

“Uống rượu nhiều rất khó chịu, về sau cẩn thận một chút, hiện tại có điểm nào khó chịu không?”

“Ngươi không phải mặc kệ ta sống chết sao? Còn để ý tới ta làm gì?”

“Ngươi nói đạo lý một chút được không? Là ngươi hối hận khi ở bên ta, ta mới quyết định làm một người con bình thường.”

“Nói hối hận, không bằng nói ta lo lắng, ngươi còn nhỏ sau này có nhiều biến cố, sau này sẽ có rất nhiều biến cố, ta và ngươi làm chuyện đó, hiện tại không sao nhưng có khả năng sau này ngươi sẽ cảm thấy không bình thường thậm chí là dơ bẩn, sau đó ngươi sẽ cảm thấy người kế phụ như ta đã hủy ngươi. Ta không muốn ngươi lớn lên hận ta, ngươi nói ta yếu đuối cũng được, không dám đối diện với sự thật cũng thế, ta chính là không bỏ xuống được.”

“Ta không hối hận, lần đầu gặp ngươi ta đã để ý tới ngươi, ta chỉ biết ngươi là người tốt, ngươi có biết không? Nói mụ mụ ta chọn ngươi, không bằng nói ta mới là người chọn ngươi, người đầu tiên gặp ngươi chính là ta, ta cảm thấy ngươi là người tốt nhất có thể cùng ta khoái hoạt cả đời ta mới nói mụ mụ gả cho ngươi.”

Quan Chính mông lung nhìn Bảo Bảo nở nụ cười.

“Ngươi có lẽ không nhớ rõ, ở trạm xe ngươi đã cứu một tiểu hài tử, người đó chính là ta, ta vẫn nhớ rõ ánh mắt ôn nhu của ngươi lúc ấy, lời nói ôn nhu ra sao. Ta lúc ấy mặt thật bẩn, ngươi nhất định nhận thức không ra. Ta lúc ấy đã nghĩ nhất định phải tìm được ngươi, báo đáp ngươi.”

“Bảo Bảo ngươi đã làm rất nhiều thứ cho ta. Mọi người ai cũng nói nuôi dưỡng nhi tử để sau này dưỡng già, thời điểm ngươi trưởng thành thì cũng là thời điểm ta đã già, ta chỉ cầu ngươi mai này mà có cưới vợ sinh con, không cần mặc kệ tiểu lão đầu như ta là tốt rồi.”

“Sợ? Vậy ngươi có thể làm thê tử của ta a, như vậy ngươi không cần sợ không có người dưỡng ngươi, ngươi có con, ta có lão bà, như vậy sẽ thỏa đáng a!”

“Này…….”

Quan Chính nhu nhu đầu vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng vẫn không thể nói được.

“Bảo Bảo ngươi không hối hận sao?”

“Về sau ngươi không cần hối hận, cũng không cần để ý tới bổn nữ nhân, về sau ngươi là của ta, ta là của ngươi cứ như vậy.”

“Hảo!”

Quan Chính mơ mơ màng màng đáp ứng.

Bảo Bảo đem hắn đặt trên giường, thoát quần áo hắn, nói muốn để hắn ngủ thoải mái một chút, nhưng thế nào ngay cả quần lót cũng thoát ra?

Bảo Bảo cúi đầu thấp xuống, liếm lên hạ thể của hắn, Bảo Bảo vuốt ve âm nang kích thích lửa nóng của hắn, đưa đầu lưỡi di chuyển trên phân thân, tinh hoa của Quang Chính khống chế không được mà tự động bắn ra.

“A!”

Quan Chính nâng hạ thể mình lên, hưởng thụ sự phục vụ của Bảo Bảo, uống rượu nhiều làm hắn không nghĩ tới phải động.

Bảo Bảo không biết lấy cái gì đưa vào phía sau, cái gì đó lạnh lạnh đưa vào hậu đình hắn.

“Ngươi đáp ứng làm lão bà của ta, ta liền đi vào, sẽ không đau lắm đâu”

Chờ Quan Chính phản ứng lại, tiểu kê kê của Bảo Bảo đã cắm vào cơ thể của hắn, hối hận cũng đã chậm.

Qua ngày hôm sau, Quan Chính đứng lên, liền nhìn thấy Bảo Bảo mang một chén nước trước mặt hắn.

“Uống nước trước đi. Điểm tâm ta có làm cháo gà cho ngươi, ngươi nên nghỉ bệnh một ngày đi, ta cũng đã gọi điện cho trường học, nói ngươi hôm nay bị bệnh ta muốn ở nhà chiếu cố ngươi, cho nên hôm nay chúng ta nghỉ một ngày. Ngươi có thoải mái không? Đừng lo, ngươi cứ nằm trên giường nghỉ ngơi, ngươi muốn cái gì liền nói với ta, ta sẽ thay ngươi đi mua.”

Cục cưng rất kinh nghiệm nói.

“Kỳ thật……”

“Làm sao không thoải mái sao?”

“Không có, nơi đó của ta cũng không đau lắm, đại khái có thể ngươi còn nhỏ, không có cảm giác gì nhiều.”

“Hắc hắc, phải không? Chúng ta đây liền làm đến nó có cảm giác mới thôi.”

Bảo Bảo bị tổn thương lòng tự tôn liền bổ nhào lên trên giường, quyết định làm Quan Chính sượng mặt mới thôi, như vậy là uổng phí ngày nghỉ hôm nay sao?

“Bảo Bảo vẫn nên để ta làm đi?”

“Không cần, ngươi đáp ứng làm vợ ta, ta muốn làm nhà trai, nâng lên, nâng cái mông của ngươi lên, Bảo Bảo đến đây.”

Vạn năng cục cưng của chúng ta không hề là trẻ ngoan, hắn lừa cái danh lão bà, từ đó đi lên trở thành vạn năng tiểu công, này chính là nói sau.

HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.