Ông già Vô Cực Chân Nhân đã chui ra khỏi vỏ ốc, mọi việc vẫn bìnhthường. Số là tỷ tỷ vẫn bắt ta đi học, cho nên sau khi cắn răng chépmười tám cuốn kinh thư đến rộp cả tay nộp cho y, ta lại được đi học.
Vô Cực Chân Nhân vẫn là Vô Cực Chân Nhân, một bộ dáng thanh cao thoáttục. Y thản nhiên điềm tĩnh, không hề nhắc đến, trong mắt cũng coi nhưkhông có chuyện ầm ĩ kia. Ta cũng không buồn giải thích. Chỉ có điều,sau vụ ấy, biết y không còn bênh ta, ta bèn cố làm xong nghĩa vụ học tập rồi chuồn về, không bao giờ có suy nghĩ ỷ lại vào y nữa. Thỉnh thoảngta lấy lý do bệnh để cúp học, y cũng không đến thăm hay hỏi han, cũngkhông cần quan tâm ta bệnh gì hay nói dối. Trước đây ta nghĩ trong lớpta là học trò cưng, nhưng bây giờ chỉ là một học sinh bình thường nhất…
Ta nghĩ là, ta đã ghét Vô Cực Chân Nhân rồi, không muốn nhìn thấy bản mặt ông ta nữa, mà y cũng trù dập ta rồi…
Cho đến một ngày xảy ra chuyện kinh hoàng.
Thiên Đế và Thiên Hậu cãi nhau, ta không chứng kiến trực tiếp nhưngđược nghe bọn hạ tiên đồn thổi lại là: Thiên Đế trong mắt ngoài chuyệnchính sự bận rộn thì chỉ có Hoa Thiên Phi, Thiên Hậu lại cứ đến quấy rầy làm phiền. Rồi Thiên Đế bực dọc mắng Thiên Hậu. Tỷ tỷ ngoa ngoắt lên,trong lúc không thể kiềm chế Thiên Đế đã tát tỷ tỷ.
Tỷ tỷ mộtbộ dáng phẫn nộ lẫn ủy khuất, Thiên Đế vẫn vô tình bạc nghĩa. Rồi nàngquẹt ngang nước mắt, hóa thành một hỏa phụng hoàng khổng lồ, đốt cháy cả một cung điện lớn. Nàng đứng trước Thiên đế, mắng lớn thẳng vào mắtngài, nói ngài ta đã vô dụng nhu nhược còn vong ơn bạc nghĩa, đối vớiChu tước tộc đã qua cầu còn không quên rút lại cả ván, đối với thê tửbạc bẽo, có mới nới cũ. Rồi nàng kiên quyết đòi rút Chu tước tộc ra khỏi tứ đại thần tộc, từ nay ly khai khỏi Thiên giới, tự sinh tự diệt.
Làm to chuyện đến mức nàng trở về Chu tước tộc, bắt ép tất cả nhữngthần tiên của tộc nắm giữ sức mạnh “hỏa” từ nay ngoài thánh địa phượngtộc thì không được đốt lửa, khiến cho cả Ngự thiện phòng của Thiên cungcũng không có lửa đun nước…
Thiên đế cũng ngang ngược, ngài đòi cải cách lại toàn bộ, đem quân lính vây đánh Chu tước tộc, bổ nhiệm các vị thần lửa mới… Song các vị lão thần của Thiên giới đã chạy đến canngăn, nhiều vị thần già khọm từng là bạn chinh chiến của Chu tước thánhquân cũng thấy là Thiên đế sai nên chỉ trích, những vị thần tiên mẫu mực như Vô Cực Chân Nhân thì khuyên Thiên đế nên xử trí phù hợp, dĩ hòa viquý, phù hợp đạo lý. Ngay cả gã Thanh Long Thánh Quân kia cũng khôngđồng ý đem quân đánh Chu tước tộc, xem ra có vẻ hắn hâm mộ phụ thân tathật.
Vì quá áp lực, Thiên đế đành phải thoái lui, trả lại một số vị trí cho gia tộc ta, chấp nhận nhiều yêu sách của tỷ tỷ.
Chỉ là, ta không ngờ tỷ tỷ một mực đòi Thiên đế ban hôn cho ta. Thiênđế nói không có ai phù hợp, tỷ tỷ bắt tổ chức ném tú cầu, phát thiệp mời (trên cơ sở cưỡng ép) cho mỗi gia tộc có thế lực trong Lục giới cử mộtnam nhân ưu tú đến dự.
Ta đến Diên Hòa điện, sống chết đòi hủybỏ vụ ban hôn đó, nói mình thích sống tự do. Nào ngờ lửa giận của nàngchưa hề nguôi, nàng bèn mắng ta đối với tổ tiên Chu tước tộc là đạinghịch bất đạo, bất hiếu, abc… Nàng nói ngay cả nàng, dù không thật lòng yêu thương gì Thiên đế nhưng vẫn phải hy sinh hạnh phúc củng cố quyềnlực gia tộc, còn ta từ nhỏ được nuông chiều, giờ một chút cũng khôngmuốn hi sinh…
Đối với con người đang ấm ức phẫn nộ như tỷ tỷkhông thể làm căng, có vẻ như nàng ta đã quá nhiều áp lực rồi, là phụ nữ ta cũng thông cảm phần nào. Chỉ là không ngờ, nàng lại sợ ta đào tẩu,làm một cái kết giới như một quả cầu lửa vô hình kiên cố nhốt ta trongLăng tú cung…
Đêm giao thừa, ta ủ rũ đi lại trong vườn Lăng Túcung, giờ muốn bay lên cũng không thoát khỏi cái lồng vô hình. Trời ơi,ta không thể kết hôn. Không chỉ là không muốn kết hôn với một kẻ cònchưa biết mặt mũi nhân cách như thế nào mà còn sợ cái chú thuật Mạn Châu Sa kia, lỡ như gần gũi đàn ông khiến nó nở bung ra rồi khiến ta hồntiêu phách tán, liệu có phải đã lãng phí cuộc sống không? Ta cần phải đề phòng trước…
Nhưng làm sao thoát khỏi cái kết giới này? A a, ta không muốn lấy chồng…
Nhìn tuyết cuối năm trắng tinh khiết rơi rơi, ta nhớ đến những năm tháng còn ở thời hiện đại, ta sẽ đi chơi giáng sinh với bạn bè…
Giáng sinh năm nay không có bạn bè, không có người đóng giả ông già Noel…
Cơ mà vẫn có tuần lộc…
Có một con tuần lộc vàng đang bay trên trời nhưng không kéo xe, lượn qua kết giới rồi lao xuống…
Con tuần lộc chít một cái nơ đỏ ở cổ, phi thẳng qua kết giới mà không cháy một cọng lông, đáp xuống bên cạnh ta.
Ta vừa mừng cũng vừa cảnh giác, tuy nhiên tỏ ra kiêu kì nói:
- Hàn Tịch, ngươi sao lại nhàn rỗi xuất hiện ở đây?
Hàn Tịch chưa biến thành hình người, trong hình dáng con tuần lộc nhếch môi cười gian trá như một con dê già, một cái chân trước giơ lên chỉchỉ vào cái nơ ở cổ:
- Đến cướp muội muội của Thiên Hậu về làm tân nương, ở nhà ta đã chuẩn bị đủ rượu thịt lẫn tân phòng rồi…
- Muốn làm tân lang sao không đến tranh tú cầu? – Ta nhìn hắn châm biếm – Sợ thân pháp không đủ nhanh nhẹn, võ công không đủ cao cường sao?
Hàn Tịch thong dong biến thành hình người, đẹp trai có thừa. Tóc màuhung xoăn xoăn, những bông tuyết lấm tấm vương trên tóc hắn. Lạ kì thay, lúc này hắn đang mặc một bộ y phục độc đáo, trông như quần áo của người dân tộc thiểu số miền núi với những họa tiết trang trí đặc trưng… Dángđứng rất có tố chất làm người mẫu…
Ta bấy giờ mới để ý tuyếtcũng đã bám trên người mình, tuyết rơi được xuống đây, kết giới củaThiên Hậu đã bị thủng rồi sao? Ta đốt một chút lửa sưởi ấm, mơ hồ nhìnhắn:
- Này, ngươi phá được kết giới của tỷ tỷ sao? Xem ra ngươi không chỉ có cái mã ngoài…
- Đối với bổn vương, tranh tú cầu không phải là chuyện khó, có điều…-Hàn Tịch một bộ dáng ủy khuất – Tỷ tỷ của nàng ghét ta, còn không phátthiếp mời tham dự đến Atula giới, ta phải làm sao đây? Muốn có mỹ nhân,ắt phải ăn trộm…
- Ta đồng ý để ngươi cứu ta, nhưng làm vợngươi thì đừng hòng… – Ta nói thẳng vào mặt hắn, riêng về nhân cách, kẻbại hoại kia không xứng.
Hàn Tịch từ từ bước đến, cúi cúi gần sát mặt ta, nở một nụ cười đẹp đẽ, thở ra hơi ấm, thổi đi bông tuyết li ti trên mặt ta.
- Không làm vợ ta cũng được, có điều… – Hắn vô liêm sỉ nói – Vui vẻ cùng nhau một đêm ngắn ngủi cũng không tệ…
- Ta cự tuyệt! – Vừa né tránh hắn, ta vừa nghĩ ra cách đe dọa – Maubiến đi, trước khi ta gọi người đến xích cổ ngươi. Nửa đêm đột nhập lênThiên giới, dù là vương thượng Atula giới cũng không phải là chuyện hayho gì…
Hàn Tịch nắm lấy cổ tay ta, túm rất chặt, ta giẫy dụacũng không dứt ra được. Hắn trong bộ mặt của một tên sở khanh, cười cợtnói:
- Không sao, cự tuyệt cũng được, giẫy dụa cũng được, lahét cũng được, sẽ càng thêm kích thích hứng thú, bổn vương càng thích,ha ha…
- Cứu… Cứu! – Ta la toáng lên.
- Nàng kêu nữađi, kêu nữa đi! – Atula vương càng tiến tới, dồn ta vào một gốc cây lớn - Nói cho nàng biết, nàng đang đứng trong một kết giới của ta, hấp thụmọi âm thanh, bên ngoài không thể ai nghe thấy. Còn nữa, không phải talén lút đột nhập, cô mẫu của ta là Hoa Thiên Phi, ta có thể lên chơiThiên giới bất cứ lúc nào. Chỉ cần ta muốn, Thiên hậu thất thế không thể bảo vệ nàng, cô mẫu sẽ ban nàng làm thị thiếp cho ta…
Ta dựngđứng lông tơ, chưa bao giờ gặp phải một kẻ bệnh hoạn lại thủ đoạn vàmạnh như vậy. Ôi ôi, ta không muốn thất tiết ở đây, ta không muốn ~
Ta thấy gương mặt của Hàn Tịch đang tới gần, xác định mất nụ hôn đầu đời cho hắn, ta nhắm tịt mắt, nghiến chặt răng…
Giống như có một luồng khí bức bối lưu chuyển quanh đây…
Bỗng nhiên thấy tỷ tỷ cưỡi mây lao đến, xung quanh nghiệp hỏa phừng phừng,nàng cầm cây Thất Sắc Phiến vung lên, một trận lửa dữ dội trút xuống,mỗi tia lửa như một mũi tên sắc bén phóng với tốc độ kinh khủng về phíaHàn Tịch.
- Nghe tin báo có kẻ đột nhập, thì ra là kẻ bà con vô liêm sỉ của ả Hoa phi kia!
Hàn Tịch quay đầu, chết đến nơi còn cợt nhả:
- Liệt Hỏa Thần Tiễn Trận? Ta còn tưởng Thiên Hậu sẽ đốt tuyệt chiêu của Chu Tước là Kiếp Hỏa Phần Sát cơ….
Nói rồi ôm chặt lấy ta, một tay thi triển pháp thuật. Trước khi nhữngmũi tên rực lửa cắm vào lưng hắn, một lá chắn nhìn mỏng manh nhưng lạibền bỉ vô cùng xuất hiện, hấp thu mọi liệt hỏa…
- Thiên Hậu tựbiết mình bất lợi với ta vì tương khắc ngũ hành… – Hắn đột nhiên mang ta bay lên, ung dung nói trước khi đào tẩu – Nương nương, ta mượn muộimuội của người chơi một đêm…
Thiên Hậu hô hào thuộc hạ, binhtướng dưới quyền đuổi theo. Hàn Tịch kia tháo dây chuyền bạch kim dướicổ xuống, theo một ghi chép của Lục giới tân bảng, dây chuyền này chínhlà pháp bảo của hắn, mang tên Cửu Tinh Bạch Ngân Liên, có thể biến thành một sợi dây xích bạch ngân. Ta cứ nghĩ hắn tháo nó ra để đánh nhau vớiđám người đuổi theo, nào ngờ hắn hóa nguyên hình con tuần lộc, dùng sợidây xích trói chặt ta vào lưng hắn, trong chớp lát phi đi.
Hắn lao thẳng xuống hạ giới, có lẽ dưới con mắt của người phàm, trông giống có một ngôi sao băng vừa rớt xuống…
Xuống đến hạ giới, lẩn vào đám người đông đúc ra đường vui chơi trongđêm giao thừa, cũng không thấy thiên binh thiên tướng đâu nữa, họ đã bịbỏ xa…
Hàn Tịch hóa thành hình người, không còn trói ta nhưngbàn tay của y vẫn đan chặt vào tay ta, năm ngón xen với năm ngón, nhìnqua rất giống một cặp nhân tình phóng khoáng giữa thời cổ đại…
- Buông ta ra, Hàn Tịch! – Ta đạp vào chân hắn một cái.
- Nàng còn cự tuyệt hung hăng như vậy, lập tức về Atula giới độngphòng! – Hắn ghé vào tai ta đe dọa lẫn mời mọc – Hôm nay tâm trạng ta có chút cô đơn, chúng ta dạo chơi giữa nhân gian một chuyến đi… Nãy chỉ là đùa giỡn một chút thôi, đêm nay chủ yếu ta muốn tìm người uống rượu,thăm thú trần gian ngày tết…
- Ai mà tin được ngươi, buông ra! – Ta hét lớn vùng vằng, khiến cho đám người xung quanh tưởng chúng ta làmột cặp tình nhân đang giận dỗi. – Nếu muốn tìm người uống rượu, ngươicó thể tìm bất cứ cô nương nào, không phải ta…
Hàn Tịch caumày, những kẻ có pháp thuật cao cường hơn luôn thích bắt nạt người khác, hắn thi triển Thổ chú, khiến cho ta cảm thấy mặt đất đang hút chặtngười ta, chân tay nặng trịch không thể nhấc lên, không thể cử động… Hắn vô sỉ bế ta lên, vòng tay ta qua cổ hắn, thản nhiên bước đi… Được mộtmỹ nam bế, lẽ ra phải hạnh phúc, nhưng kẻ đó là Atula vương không biếtxấu hổ, ta không hứng thú…
- Kể từ lúc nhìn thấy nàng, ta không ngừng nhung nhớ, có thể nàng không tin, nhưng là sự thật đấy…
- Thôi đi, cái mỏ ngươi chưa đủ dẻo để lừa người đâu, ngươi tìm ta chẳng qua…
- Ngực của nàng cũng chưa phải là lớn nhất ta từng thấy đâu, đừng quátự tin như vậy… – Hắn tự ngắt lời ta, cười khẩy đáp. – Nếu muốn lừa nữnhân để vui vẻ, lừa người phàm thích hơn, họ ngốc nghếch hơn, sống cũngít hơn, không phải lo chịu trách nhiệm nhiều…
Hàn Tịch thuê nguyên một tửu điếm gần bờ sông, có thể quay ra phía mặt nước ngắm những chiếc đèn lồng đỏ giăng đầy bên bờ… Thị trấn cổ này có vẻkhá sầm uất…
Lúc bàn rượu được bày hết, ta đã cử động đượcnhưng phát hiện ra đang ở trong một cái kết giới khác, không chạy rađược, cũng không thi triển pháp thuật được. Hàn Tịch uống rượu, nhìn tanói:
- Ngồi xuống uống một ly đi, tuy ta thích làm chuyện đó,nhưng cũng có ngày không làm, yên tâm đi, chúng ta còn sống hàng vạnnăm, còn rất nhiều năm tháng để chinh phục nàng…
Ta bực dọcngồi xuống, giằng lấy bình rượu rót vào cái chén. Từ lần trước uống phải thứ rượu nặng của Vô Cực Chân Nhân, dường như ngửi mùi bất cứ thứ rượunào cũng thấy rất nhạt, đến bây giờ uống rượu này cũng gần như uống nước lã thôi, không thấy cay cay nồng nồng là bao. Hơn nữa bình thường tửulượng của ta cũng không quá tệ, chỉ cần không uống đến say bất tỉnh, tacần kéo dài thời gian đợi tỷ tỷ đến cứu.
- Ngươi đường đường cầm đầu Atula giới, là Atula vương mà cũng nhàn rỗi nhỉ, còn có vẻ sành sỏi mấy thứ phàm tục…
- Mọi việc đã có mấy biểu ca, biểu đệ ba đầu sáu tay lo rồi, nàng không biết sao… – Hắn từ từ giải thích – Chính vì mẫu hậu ta xuất thân Thiêngiới nên ta là con lai, dung mạo mới được như này, còn Atula nam thuầnchủng đều có nhiều đầu, nhiều tay chân, nhiều mắt, dung mạo hết sức kìquái, lại là những quỷ thần hung bạo nóng nảy, không ưu nhã như ta…
- Ngươi là vương thượng, cớ sao lại ỷ lại vào họ như vậy, thật không có chí khí… – Ta phán xét.
Atula vương im lặng trong giây lát, thật đáng ngạc nhiên. Dường nhưkhông khí xung quanh trùng xuống một phần, kẻ sở khanh kia trong phútchốc lại trở nên trầm mặc chân thành… Hừm, ta phải cảnh giác trước cácchiêu bài của hắn.
Hàn Tịch nhìn sang bên sông, nơi những ngọn đèn nhỏ lấp lánh…
- Mười vạn năm rồi…
Hắn nâng một chén rượu lên, u ám uống, mắt nâu trùng trùng. Hắn lúc này trông còn lẩm cẩm hơn ông già Vô Cực Chân Nhân.
- Mười vạn năm cái gì?
- Từ lúc sinh ra đến giờ… – Hắn chậm rãi nói – Ta không hứng thú vớiquyền lực, trong lòng với mọi thứ xung quanh đều cảm thấy trống rỗng,cho đến một ngày ta cứ dạo chơi ở nhân gian như vậy, cảm thấy một nỗi ưu tư đè nặng đến khó hiểu, không hiểu là mình đã thiếu hay mất đi cái gì, chính xác hơn là muốn tìm kiếm cái gì đó…
Hừm, ngươi đổi bàitừ lãng tử phong lưu thành một công tử u sầu rồi sao, ta không cảm độngđâu, đừng hòng… Nếu chỉ bị những lời tán tỉnh như vậy đánh gục, ta làmsao còn là ta.
Hắn đột nhiên đưa tay lên bàn, chống tay đỡ gương mặt, nghiêng nghiêng nhìn ta, bình thản hơn:
- Món quà lần trước nàng có thích không?
- Không thích. – Ta đáp – Không có giá trị sử dụng,
- Đối với ta, nó hàm chứa một câu chuyện rất có ý nghĩa… – Hắn nói – Ta mua nó trong một lần đi thăm hạ giới vào dịp Thất tịch, nàng có biếtcâu chuyện về những chiếc mặt nạ đó không?
- Không biết. – Ta cụt lủn nói, tranh thủ bóc lạc ăn.
Hàn Tịch nâng thêm một chén rượu, sau đó chậm rãi kể, dùng cái giọngtrầm trầm, khá giống như một kẻ kể chuyện chuyên nghiệp trên radio:
- Tương truyền rằng, nhiều vạn năm trước, có hai vị thần tiên nọ, mộtnam một nữ, vì cảm thấy mệt mỏi với những khuôn phép của Thiên giới,chán chường vì cuộc sống quá dài và vô vị, họ đã xuống trần gian và vôtình gặp nhau… Khi đó là đêm lễ hội của một tộc người dưới trần gian,nam thanh nữ tú ở ra quảng trường lớn, mỗi người đều đeo một chiếc mặtnạ. Không ai nhìn thấy mặt ai, nam nữ ngẫu nhiên ghép thành một cặp vàtham gia một trò chơi. Cuối trò chơi, nếu cặp nào hợp nhau thì cùng đidạo, làm quen, trò chuyện, nhiều mối lương duyên bắt đầu từ đó. Hai vịthần tiên hòa mình vào cuộc chơi đó, họ ghép thành một cặp, chiến thắngtrò chơi. Đến lúc nhìn thấy mặt, cả hai mới không ngờ đối phương cũngtrùng hợp là người Thiên giới…
- Sau đó họ yêu nhau sao? – Ta đơn thuần hỏi – Vậy là quá tốt còn gì?
Hàn Tịch lôi trong người ra một cái mặt nạ khác. Không giống như nhữngchiếc mặt nạ tặng ta, chiếc mặt nạ này như một gương mặt phụ nữ đangkhóc…
- Thần tiên cũng có danh phận, có phân biệt sang hèn, khi đó lục giới bắt đầu hỗn loạn, Thiên giới càng chú trọng đến người kếvị. Vị nam thần kia chính là Thái tử điện hạ và có hôn thê, vị nữ thầnkia chỉ là một tiểu tiên. Sau đó, vì nhiều lý do nữa, mối tình đó khôngthành. Tiên nữ kia nghe nói đã tự sát, hồn tiêu phách tán, vĩnh viễnbiến mất khỏi Thiên giới…
Ta cảm thấy Hàn Tịch nhập tâm hơn bình thường, bèn cất lời hỏi hắn, phá tan im lặng:
- Này, câu chuyện này ngươi nghe ở đâu hay bịa đó? Ta chẳng thấy cảm động chút nào…
- Từ một người già bán mặt nạ.. – Hắn mỉm cười nhạt nói – Hôm đó ta đidạo chơi, tự nhiên thấy hứng thú với những cái này nên mua, được lão báđó kể cho câu chuyện này. Trước giờ ta cũng không thấy thích thú với các truyền thuyết tình yêu ảo mộng nhưng khi nghe câu chuyện này, tự nhiênlại thấy bị tác động…
Khi đó, ta vừa uống rượu, vừa hồn nhiên đến vô tâm cười nói trêu đùa…
- Này, Atula vương, nhìn cảm xúc trên cái bản mặt của ngươi hiện giờ,ta cảm thấy ngươi giống nhân vật nam chính đó rồi đấy, ha ha…
- Vậy sao, nhưng hẳn là không phải…. – Hắn cất mặt nạ đi, cảm xúc cũng dần tươi tắn lại – Nàng không cảm động chút nào sao?
- Nếu ngươi đã không phải là nam chính thì đừng hòng lừa ta! – Ta lạnh lùng nói.
- Ta cứ nghĩ là nàng cũng sẽ cảm thấy làm thần tiên sẽ thực mệt mỏi.Đối với ta, chúng ta có cuộc sống rất dài, dài đến bao lâu cũng khôngđếm hết, qua bao nhiêu vạn năm mới được chết, hồn tiêu phách tán thànhtro bụi… Không giống như con người, nếu thần tiên chịu đau khổ hay côđơn, sẽ phải tự dày vò hàng ngàn, hàng vạn năm, so với con người, cũnglắm chỉ chịu đựng những nỗi đau đó mấy chục năm…
- Ta khôngnghĩ giống như ngươi, nhưng cũng cảm thấy trong lục giới, làm người làlý tưởng nhất! – Ta nâng ly rượu – Vì điểm này, ta với ngươi cụng mộtly…
- Vậy nàng cũng cho rằng… thà làm uyên ương, không làm thần tiên? – Atula vương chuyển sang dụ dỗ, mặt đầy quyến rũ nói.
- Hừ! - Ta rút lại ly rượu – Nếu tính tình ngươi nghiêm túc tử tế mộtchút, ta có thể coi ngươi như bằng hữu rồi, thật đáng tiếc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]