Cuối tháng chạp, tuyết lấm tấm bay…
Ông già Vô Cực Chân Nhân đã chui ra khỏi vỏ ốc, mọi việc vẫn bìnhthường. Số là tỷ tỷ vẫn bắt ta đi học, cho nên sau khi cắn răng chépmười tám cuốn kinh thư đến rộp cả tay nộp cho y, ta lại được đi học.
Vô Cực Chân Nhân vẫn là Vô Cực Chân Nhân, một bộ dáng thanh cao thoáttục. Y thản nhiên điềm tĩnh, không hề nhắc đến, trong mắt cũng coi nhưkhông có chuyện ầm ĩ kia. Ta cũng không buồn giải thích. Chỉ có điều,sau vụ ấy, biết y không còn bênh ta, ta bèn cố làm xong nghĩa vụ học tập rồi chuồn về, không bao giờ có suy nghĩ ỷ lại vào y nữa. Thỉnh thoảngta lấy lý do bệnh để cúp học, y cũng không đến thăm hay hỏi han, cũngkhông cần quan tâm ta bệnh gì hay nói dối. Trước đây ta nghĩ trong lớpta là học trò cưng, nhưng bây giờ chỉ là một học sinh bình thường nhất…
Ta nghĩ là, ta đã ghét Vô Cực Chân Nhân rồi, không muốn nhìn thấy bản mặt ông ta nữa, mà y cũng trù dập ta rồi…
Cho đến một ngày xảy ra chuyện kinh hoàng.
Thiên Đế và Thiên Hậu cãi nhau, ta không chứng kiến trực tiếp nhưngđược nghe bọn hạ tiên đồn thổi lại là: Thiên Đế trong mắt ngoài chuyệnchính sự bận rộn thì chỉ có Hoa Thiên Phi, Thiên Hậu lại cứ đến quấy rầy làm phiền. Rồi Thiên Đế bực dọc mắng Thiên Hậu. Tỷ tỷ ngoa ngoắt lên,trong lúc không thể kiềm chế Thiên Đế đã tát tỷ tỷ.
Tỷ tỷ mộtbộ dáng phẫn nộ lẫn ủy khuất, Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nam-van-nam/1923633/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.