Ta lững thững trở về Lăng Tú Cung. Trời đã khuya… Suốt một ngày nay xảyđến thật nhiều việc phức tạp, tuyệt nhiên ta chỉ muốn ngủ một giấc dài,sáng dậy quên đi sầu não mà đối mặt với những ngày tháng sau…
Tự nhiên thèm rượu, uống một chút ngủ sẽ ngon hơn chứ? Ta lại vòng quangự thiện phòng xin một bình quế hoa tửu, trên đường về vừa chậm rãicưỡi mây vừa uống. Không phải là rượu nặng như Vong Sầu Tửu của ông giàVô Cực Chân Nhân nhưng khi vừa về đến cổng cung điện thì rượu cũng đủngấm, người thấy hơi lâng lâng…
Một cơn gió lớn quét qua, đêmthật là lạnh nha… Lá cây xào xạc, từng phiến lá đỏ như những cánh bướmtrôi dạt theo gió, cứ thế bay đi….
Ta có lẽ đã không còn thíchlá đỏ nữa rồi, nó gợi cho ta cảm giác không thoải mái. Nghĩ đến hìnhbóng của gã Thanh Long Thánh Quân mặc y phục xanh lam, đứng dưới tán cây chuyên tâm vẽ đến quên trời đất… Gã đó đúng là ngớ ngẩn rồi, tự nhiênlại thích ta, tự nhiên lại khiến ta cảm thấy dằn vặt nặng nề… Nếu đượcquay đầu, ngày đó ta nhất định từ bỏ việc tranh giành cuốn chú thư cổ,vạn kiếp cũng không tiếp xúc với hắn…Cứ như vậy đã chẳng có chuyện gìxảy ra sao?!
Rồi cả tên Atula vương lảm nhảm đêm qua nữa, nam nhân thực là phiền phức…
Thế nhưng bước chân loạng choạng của ta vẫn đi đến vườn lá đỏ sau LăngTú cung, tìm một gốc cây ngồi phịch xuống dựa vào, vừa uống rượu vừa thở dài, lẩm bẩm luyên thuyên một vài câu từ mà chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nam-van-nam/1923605/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.