Tôi nhớ ra mấy hôm trước gọi điện về nhà nói chuyệnvới bố, ông còn hỏi tôi: “Nhã Nhã, con định quay về chưa?”. Nghĩ đến đây tôimới yên tâm. Bố không phải ngồi tù.
Tôi hỏi: “Nhưng bố tôi làm như vậy có khác gì tự thúđâu? Sao có thể thoát khỏi tù tội đây?”
Chuyện bố tôi làm thâm hụt công quỹ có thể phải đi tùvốn là cái thóp Trình Viễn Thiên sử dụng để uy hiếp tôi. Tôi vẫn luôn sợ mộtngày cái kim trong bọc sẽ lòi ra, bố tôi sẽ phải vào nhà lao ăn cơm tù. Nhưngthế nào khi mà mọi chuyện đã vở lỡ ra, bố tôi vẫn bình an vô sự được?
Trình Viễn Thiên nói: “Bởi vì sau đó bố cô đã lập côngchuộc tội, tự thú và giao nộp tài liệu, hơn nữa tuy số tiền tham ô của bố côkhông nhỏ nhưng anh ta đã kịp thời bù trả đầy đủ, lại xét thấy ý thức làm việctừ trước đến nay hết sức tận tụy, chỉ hồ đồ bị kẻ khác dụ dỗ vi phạm một lầnđó, nên chỉ bị tuyên án một năm và còn được hưởng án treo, không phải ngồi tù.Bố cô nói dù sao cũng không phải chịu cảnh tù tội nên những chuyện này khôngcần nói cho cô biết, nói rồi cô phải bận tâm lo lắng.”
Nghe ông ta nói tôi không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉđến lúc bố thực sự vào tù, tôi mới được sáng tỏ mọi chuyện ư?
Tôi lẩm bẩm: “Thảo nào bỗng nhiên bố xin về hưu sớm”.Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, ngẩng đầu nhìn Trình Viễn Thiên, hỏi ông ta:“Tại sao bố tôi lại chủ động đi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143260/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.