Lập tức Đào Tử trở nên vô cùng dũng mãnh xông vào giảicứu tôi. Nó đứng vào đúng vị trí tôi vừa bị đám người bao vây dồn tới, bắt đầuphun mưa xuân tung hỏa mù.
Cái gì mà anh hùng cứa mỹ nhân rồi quen nhau, cái gìmà tri kỷ cùng chung trí hướng, rồi thì thương nhau rổ rá cạp lại, thề nguyệnvì tình yêu chân chính vô địch dũng cảm tiến lên, tất cả được thêu dệt lên sinhđộng như thật đến nỗi chính tôi đứng bên cạnh nghe nó nói xong cũng suýt tinsái cổ, ngỡ mình và Ninh Hiên đúng là đã đến với nhau như thế.
Tôi đứng cười một lát rồi quay về bàn làm việc củamình. Tờ báo sáng của tỉnh B vừa được gửi tới đặt trên bàn. Tiện tay giở raxem, tay chân tôi lập tức cứng đơ, toàn thân hoàn toàn kiệt sức. Màn quỳ gốicầu hôn của Ninh Hiên ngày hôm qua được in rõ rành rành ngay trang đầu!
Tờ báo được phát hành toàn tỉnh, tôi nghĩ người đónhất định sẽ đọc được mẫu tin này! Cuối cùng người đó cũng biết tôi và NinhHiên lại đang ở bên nhau!
Tinh thần tôi bỗng chốc rệu rã, tôi biết hạnh phúc củamình chỉ đến đây mà thôi.
Con người ta vồn dĩ không thể hạnh phúc quá được, lúctrước hạnh phúc có thể lên đến đỉnh, nhưng sau đó, bất luận thế nào, cũng phảitrượt từ đỉnh xuống đáy vực.
Cả buổi sáng hôm đó tôi không làm được việc gì, khôngcó sức để làm bất cứ việc gì. Tôi chỉ đờ đẫn ngồi một chỗ chờ đợi, chờ đợi, chờđiện thoại của người đó, chờ đợi người đó đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143246/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.