Đào Tử vẫn ngoan cố gào lên: “Tự cổ chí kim nam nữ yêunhau là lẽ bất di bất dịch! Quản thiên quản địa không quản được chuyện đại tiệntiểu tiện của con người! Quản Đông quản Tây không quản được chuyện phòng thecủa người ta!” Nghe nó hô khẩu hiệu có vẻ đối ứng mà dũng mãnh lắm, tôi liềnhỏi: “Câu sau ở đâu ra đấy?” Đào Tử vênh mặt nói: “Đào Tử vừa sáng tác ra! Sao,bắt đầu ngưỡng mộ mình rồi hả!” 
Tôi lén lau mồ hôi lạnh trên trán. Đào tử vẫn hăngtiết: “Thiếu nữ độc thân như chúng ta tự do phát triển “tình bạn vĩ đại” thìsao? Chẳng lẽ không được? Chẳng lẽ là sai? Nếu chúng ta không phát triển “tìnhbạn vĩ đại” thì lấy đâu ra thế hệ nối tiếp? Chui từ đá ra à? Hay đến Nữ NhiQuốc uống cái thứ nước sinh con kỳ quái?” 
Tôi cảm thấy tay chân bắt đầu mềm nhũn, vội dựa vàotường mới đứng vững được. Tuy một mặt vô cùng sửng sốt, một mặt tôi lại có chútbiến thái, cảm thấy những gì Đào Tử nói rất đúng, rất chính xác, rất có lý.Trong xã hội loài người, sinh con đẻ cái để nối dõi tông đường là một trongnhững chuyện quan trọng nhất trong những chuyện quan trọng, vì chất lượng tốthiệu quả cao của thế hệ sau, rõ ràng việc thực hành “tình bạn vĩ đại” cũng đặcbiệt cần thiết và có tính chất trọng yếu. 
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tôi nghe có tiếngquát của quản lý vang rền từ ngoài cửa: “Đào Tử Thanh, trong giờ làm không đượcnói nhăng nói cuội! Đang trong giai đoạn “nghiêm trị” đề nghị cô nghiêm túc chúý cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143240/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.