Tôi vừa đến trung tâm triển lãm, còn chưa kịp ngồi thởlấy hơi, Đào Tử đã lao đến bóp cổ tôi nói: “Tô Nhã, đồ bất nghĩa, tối qua nóiđi là vứt tôi ở lại rồi một mình đi ngay được! Đồ vô tình bạc nghĩa! Rõ ràng làtrước khi đi vệ sinh cậu còn nói sẽ chơi đổ súc sắc với tôi rồi để tôi hỏi cậucó phải là gái trinh hay không, thế mà đi vệ sinh cái là mất hút luôn! Cậu cóbiết là sau đấy tôi thảm đến mức nào không? Cậu vừa đi khỏi tôi liền chẳngthắng được ván nào nữa! Cậu biến mất, thằng cha Trình Hải ấy lại không thuanữa! Tôi thua tả tơi đến nỗi suýt nữa khai đến cả những ngày không mặc nội yra! Tất cả là tại cậu, chính cậu đã mang thần may mắn của tôi đi! Cậu đi vệsinh, Trình Hải cũng đi vệ sinh, thế nên thần may mắn trên người cậu đã nhảysang đậu trên người Trình Hải. Tôi bị tra hỏi gần như hết sạch bí mật rồi, cậuđịnh tính thế nào đây?” 
Tôi nói: “Hứ! Đào Tử, sao cậu ngốc thế. Không muốn nóithật thì cứ chọn chịu phạt là được!” 
Đào Tử nói: “Hứ! Cậu tưởng những gì cậu nghĩ ra tôilại không nghĩ tới chắc! Quan trọng là ngài Trìnhkia đúng là loài cầm thú mặc comple! Hắn phạt tôi làm gì cậu biết không? Cóđoán cả đời cậu cũng không đoán được đâu! Hắn phạt tôi phải hôn cái cô Ngải Phiđó! Ôi mẹ ơi, tôi chẳng phải vương phải chúa, đi hôn bà ái phi đó làm gì! Thàtôi bị quản lí thất lễ còn hơn là phải hôn con gái!” 
Tôi nói: “Hừ! Kể ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143205/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.