Tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, thế cậu ta có sao không?” 
Mẹ nói: “Sau này không thấy đến nữa. Chỉ nghe cô đãchạy việc cho con kể là cậu ta nghỉ học khá lâu, hình như ốm nặng. Rồi sau đógia đình làm thủ tục cho đi du học luôn.” 
Sau cuộc điện thoại đó tôi cũng lâm bệnh nặng. Cả ngàynằm mê man, có lúc thấy mình đang ở thành phố A, có lúc biết rõ rằng mình vừanằm mơ, cảm thấy Ninh Hiên đang ở ngay bên, đưa tay lên chạm vào hắn, lại chợthốt hoảng nhận ra mình đã xa hắn ngàn dặm. 
Tôi cứ lúc tỉnh lúc mơ nằm liệt giường, nhưng dù làlúc tỉnh táo hay trong cơn mê man, dường như nước mắt tôi không lúc nào ngừngrơi. 
Tôi tưởng mình sẽ không qua khỏi trận ốm này, chết đicũng tốt, coi như là một sự giải thoát. 
Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn khỏe lại. 
Về công việc, vì thời gian nghỉ ốm quá lâu nên tôi đãbị sa thải. Đành phải tìm việc lại từ đầu. 
Những ngày sau đó tôi chỉ ăn mì tôm cầm hơi, không dámthan với mẹ nửa lời về tình trạng túng quẫn của mình. Cả nhà vừa trải qua mộtcơn đại nạn, tôi không nên lại chìa tay xin tiền. 
Tôi nộp hồ sơ xin việc hết công ty này đến công tykhác, cả ngày chỉ xoay quanh phỏng vấn với úp mì. Hy vọng và thất vọng cứ thếnối tiếp đan xen, khi gần như đã trở nên tê liệt, tôi vô tình gặp lại Trác Hạo. 
Đến tận lúc ấy, ngỡ ngàng đối mặt với anh, tôi mới nhớra trước kia mình vẫn chưa hỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143194/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.