Ninh Hiên thôi không cười nữa, đột nhiên trở nên rấtnghiêm túc, vẻ mất tự nhiên ban nãy xuất hiện trở lại trên mặt hắn. Hắn nhìntôi nói: “Sau mấy lần gặp em, chẳng hiểu sao lúc nào anh cũng nghĩ đến em, nhấtlà khi ngồi một mình, cứ thần người ra nghĩ đến em như mất hồn. Mẹ anh đã quađời từ khi anh còn nhỏ, mà em thì nhiều tuổi hơn anh nên ban đầu anh sợ khôngbiết có phải mình bị phức cảm ‘yêu mẹ’ nên mới nhớ nhung em nhiều thế không.Anh muốn khẳng định rốt cuộc mình đã yêu em hay chỉ là hoài niệm về mẹ qua hìnhảnh của em nên đã đi gặp bác sĩ tâm lý.” 
Những lời hắn nói khiến lưng tôi cứng đờ, “Không phảicậu thực sự coi tôi là mẹ đấy chứ!” 
Đừng có thế nhé! Tôi không có thiếu con, tôi chỉ cầnchồng thôi! 
Nghe tôi hỏi, Ninh Hiên không khỏi vỗ trán gầm lên:“Tô Nhã, em đúng là ngớ ngẩn!” 
Tôi tức khí: “Hứ! Cậu đang yêu đứa ngớ ngẩn đấy! Nóithế cậu còn chẳng bằng đứa ngớ ngẩn!” 
Ninh Hiên lại ôm tôi chặt hơn, cắn tôi một cái đểtrừng phạt, sau đó trở giọng dịu dàng rủ rỉ vào tai tôi: “Đến chỗ bác sĩ tâmlý, trước hết anh phải làm một bài trắc nghiệm, rồi cũng kể hết với bác sĩ vềlối tư duy tùy tiện, cách thức hành xử thiếu suy nghĩ và tình trạng ngớ ngẩncủa em. Sau đó bác sĩ khẳng định như đinh đóng cột với anh: Cô gái cậu vừa kểvẫn còn rất, rất hồn nhiên, ngây thơ, độ tuổi tâm lý chỉ tầm mười lăm, mười sáuthôi. Ông ta cam đoan trước linh hồn Mao chủ tịch rằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141061/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.