Dạo này tôi như bị lây chứng tiền mãn kinh của mẹ,trong người cứ nôn nao buồn bực.
Tan học Trác Hạo lại gọi điện, nói rằng buổi tối muốnmời tôi đi ăn. Vốn định từ chối, nhưng vừa đi vừa nghe điện lại thấy ngay mộtcặp u hồn chắn ngang giữa đường, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, đồng ý luôn.
Cũng không biết tôi đang thi gan với ai nữa.
Lúc dùng bữa tôi, Trác Hạo vẫn nói chuyện với tôi bìnhthường, như thể chúng tôi chưa từng có khoảng thời gian cắt đứt liên lạc. Thựcra trước đây tôi mới là người liến thoắng không ngừng, trăm phương nghìn kế lấylòng mua vui chỉ mong đổi lại nụ cười của anh ta. Bởi lúc ấy tôi quan tâm anhta, nên mới ra sức muốn làm anh ta vui lòng. Vậy mà giờ đây, nhìn anh cố gắnglàm sống lại không khí vui vẻ giữa chúng tôi, trong lòng tôi chỉ có cảm giác: bánhxe số phận lăn rồi.
Bữa ăn gần xong, điện thoại của tôi đổ chuông. Khôngbuồn nhìn xem ai gọi, tôi nhấc máy nghe, a lô mấy tiếng vẫn không thấy ai trảlời. Đang định cúp máy thì một giọng nói trầm trầm từ đầu kia khẽ gọi tên tôi:“Tô Nhã!”
Tôi sững sờ, nửa người như tê dại đi theo tiếng gọiđó. Trác Hạo ngồi đối diện, nhìn tôi khẽ cau mày. Tôi cố làm như không cóchuyện gì: “Ừm, tôi là cô giáo Tô. Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Người đầu dậy bên kia cười nhạt: “Qua điện thoại màchị còn không quên diễn kịch với tôi!” Tôi thở dài nói: “Có chuyện gì không?Nếu không vội thì mai lên lớp nhé! Tôi cúp máy đây.”
Ninh Hiên vội cắt ngang:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141051/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.