Từ lần bỏ về trước để mặc Trác Hạo trong bữa tiệc tốiđó, rất nhiều ngày sau chúng tôi không hề liên lạc với nhau. Có lẽ anh ta giậnthật rồi. Tôi thấy như thế rất tốt. Cứ đà này, chúng tôi sẽ sớm phát triển tớibước chia tay, khỏi phải kéo dài lâu la.
Ngày khai giảng càng lúc càng tới gần, mấy ngày naytôi không đi đâu, chỉ ở nhà đóng cửa tập trung soạn giáo án. Sắp tới tôi sẽ dạymôn toán, một môn đặc biệt quan trọng với cả khối Tự nhiên lẫn khối Xã hội.Không biết bố mẹ gửi gắm quan hệ thế nào nhưng nhất định phải là cửa lớn lắm,nên tôi vừa chân ướt chân ráo vào trường đã được nhận ngay một lớp Mười hai sắptốt nghiệp. Một cô sinh viên mới tốt nghiệp chưa có chút kinh nghiệm giảng dạynhư tôi được trực tiếp đứng lớp Mười hai là chuyện xưa nay chưa từng có ởtrường Trung học số 1.
Để không làm mất mặt người đã chạy chọt cho tôi vàođây, tôi phải tập trung soạn bài thật kỹ. Chỉ trong mấy ngày tôi đã soạn đượcgần nửa quyển giáo án, ngón tay giữa bàn tay phải còn nổi lên một cục chai nhỏ.Nhớ lại, từ ngày vào đại học, chưa bao giờ tôi bỏ công sức ra viết nhiều chữthế này.
Giơ đầu ngón tay giữa ra khoe với mẹ về chiến công củatôi, câu đầu tiên mẹ nói lại không phải xót xa khen ngợi, biểu dương tinh thầncon gái, mà là: “Con gái con đứa, chẳng ra làm sao cả!” Mặt tôi đần ra, tiunghỉu cụp ngay ngón giữa xuống… Sau đó mẹ lại tiếp thêm một câu: “Cục chai nàyấy hả, là do con cầm bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141049/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.