Ánh trời chiều ngã về tây.
Đồi cát vàng trên bình nguyên Sa Lạp dần dần bị ánh tà dương nhuộm một màu đỏ lấp lánh, tuy chói mắt nhưng vô cùng rực rỡ.
Trong khung cảnh đẹp rạng rỡ như vậy thế mà Vọng Giang Nam chỉ nhìn chằm chằm mỗi Diệp Từ, tựa như đang nhìn một người mà từ trước nay anh ta chưa từng được thấy. Từ bé anh ta đã được gắn với cái danh thiên tài, ai ai cũng đều nói thiên tài luôn là một người cô độc, và bản thân Vọng Giang Nam quả thật cũng cảm nhận được câu nói ấy một cách vô cùng sâu sắc, từ bé anh ta đã luôn bị mọi người gạt sang một bên, sau đó lớn lên đi học rồi đi làm, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với anh bằng giọng điệu dạy dỗ này.
Cảm giác ấy, thật mới lạ.
Bỗng nhiên anh ta bước đến nhìn Diệp Từ, mỉm cười nói: Hì, nhưng nếu tôi chơi chẳng phải càng không hợp lệ sao? Trong này có cái gì mà tôi không biết nữa.
Diệp Từ lại liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt xem thường: Biết thì sao? Dùng được mới tính đi. Anh nghĩ như vậy là quá xem thường game thủ. Họ đã chấp nhận chơi thì sự tìm hiểu của họ dần dà cũng sẽ không kém các anh là bao, nhưng vấn đề ở đây là dù anh hay họ có biết rõ hết cũng chẳng nghĩa lý gì, anh có tính được ở đâu xuất hiện cái gì? Đánh boss này sẽ rơi ra được trang bị anh muốn hay không? Cô nói vài câu chợt cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh/2185367/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.