Mục sư này buff không tệ, trong tình huống khẩn cấp như vậy mà hắn vẫn có thể kéo cột máu của chiến sĩ tăng lên không ngừng.
Tuy bọn họ có đến mấy người nhưng đối mặt với boss tự do cũng khó mà sử dụng cách đánh bình thường. Những người này dám đến đây khiêu chiến nếu không chuẩn bị đầy đủ thì thật đúng là một lũ ngu đần.
Mà rõ ràng bọn họ đã sớm có chuẩn bị từ trước.
Đám người kia dẫn con Ngạnh Giáp Cự Quy lui nhanh về phía hồ nước nóng, đến một vị trí đặc biệt, ở đó có mấy tảng đá thật lớn, mỗi khối cao hơn cả một đầu người, vừa đủ để bốn năm người ẩn thân, chỉ cần chiến sĩ nấp bên dưới tảng đá giữ chặt cừu hận, không ngừng kéo quái, phần bụng của con rùa mai cứng kia sẽ bị dính chặt vào phần trên của tảng đá, đồng thời phần thân trên của nó sẽ bị nâng cao lên, thế là người chơi có thể tấn công từ xa mà không phải lo lắng gì nữa.
Nói một cách chính xác, con rùa mai cứng này không thể xem là bị mắc kẹt. Chiến thuật này muốn thành công nhất định phải có điều kiện, đấy là người đang giữ cừu hận cao nhất lúc nào cũng phải nằm bên dưới tảng đá, không được di chuyển, nếu không, con Ngạnh Giáp Cự Quy này sẽ lập tức nhảy xuống, vậy thì chớp mắt sẽ diệt đoàn thôi.
Ngay từ đầu Diệp Từ đã nghĩ đến cách giữ quái này, nhưng khó là lão Tam không phải người chơi, nếu nó đói bụng thì cừu hận sẽ giảm đi một nửa, nếu nó ăn thì kỹ năng trào phúng sẽ mất đi tác dụng trong mười giây, trong mấy giây này, con Ngạnh Giáp Cự Quy hoàn toàn đủ thời gian công kích hoặc chuyển mục tiêu cừu hận.
Cho nên Diệp Từ mới gạt bỏ phương pháp đó và sử dụng cách thả diều ban nãy.
Có điều nếu là một nhóm mấy người cùng phối hợp thì 8% máu này khoảng chừng 1h là đánh xong.
Diệp Từ lặng lẽ nằm cách chỗ nhóm bọn họ đang đánh quái không xa, lần giả vờ ngất này giúp cô không hao hụt một giọt máu nào, nếu bây giờ cô đứng dậy, trạng thái của cột máu sẽ là đầy ắp. Lần này cô có thể thuận lợi tránh cả hai đòn tấn công kia ít nhiều cũng nhờ đạo tặc đã đánh lén cô lúc trước.
Ngày xưa Diệp Từ bị người ta đuổi giết nhiều lắm. Dù cô không muốn nhưng phải công nhận nhờ nó, cô mới có thể ngộ ra kỹ năng cực kỳ hiếm thấy và hữu ích trong việc bảo mệnh, tên gọi Thiểm Tị (né tránh) cao cấp.
Kỹ năng Thiểm Tị cao cấp kia không phải dạng kỹ năng học từ sách kỹ năng hay thầy dạy kỹ năng, nó nhất định phải do người chơi tự lĩnh ngộ trong quá trình chiến đấu thực tế. Đừng thấy khi sử dụng nó chỉ lóe sáng một cái rồi mất, trong cái chớp mắt ấy bao hàm hàng tá kinh nghiệm khác nhau tổng hợp thành.
Ví dụ như né tránh lúc nào? Tấn công vật lý né tránh bằng cách gì? Tấn công ma pháp né tránh ra sao? Làm cách nào để có thể trong vài động tác đơn giản mà đạt được hiệu quả cao nhất? Làm sao để nâng cao tỷ lệ né tránh thành công?
Những câu trả lời cho các vấn đề trên đều được Diệp Từ thấu hiểu dần trong quá trình chiến đấu thực tế.
Không có người nào sinh ra là cao thủ. Sự thật đã chứng minh, cao thủ cũng từ tay mơ trưởng thành mà ra.
Nếu bạn vẫn chưa tin, vậy thì Diệp Từ là một ví dụ điển hình nhất. Lần đầu tiên cô sử dụng thành công kỹ năng Thiểm Tị cao cấp là một tình huống rất ngẫu nhiên, nhưng sau đó với sự nhạy cảm với trò chơi, cô đã lập tức nắm bắt được tình hình, đồng thời tự nhốt mình trong Đấu Trường và Đấu Trường Thú, chiến đấu sinh tử suốt mấy tháng, chết đi sống lại vô số lần (trong đấu trường và đấu trường thú dù chết cũng không bị phạt trừ điểm kinh nghiệm),số tiền sửa chữa trang bị lên đến hàng vạn, cuối cùng mới thấu hiểu kỹ năng này.
Ngoài cô ra cũng có một số người chơi khác phát hiện ra kỹ năng này và chọn cách thức mài dũa y hệt cô nhưng lại mất nhiều thời gian hơn mới thuần thục được.
Lần trước khi bị đạo tặc của đại lục phía Tây đánh lén, cô mới giật mình nhớ ra kỹ năng Thiểm Tị cao cấp, tuy nhiên có chút khó khăn là do đã lâu cô không sử dụng, nhân vật hiện giờ cô đang chơi lại không phải nhân vật mà cô lĩnh ngộ kỹ năng ấy nên khiến cô không quen tay, để trúng mấy đao. Từ ngày đó, mỗi ngày cô đều đến Đấu Trường của thành Hồng Hồ rèn luyện kỹ năng Thiểm Tị cao cấp, nhờ những gì có được của ngày trước, lần này chỉ cần một thời gian ngắn cô đã thấu hiểu được ý nghĩa và tiết tấu.
Có điều vì còn thiếu cọ xát thực tế nên độ thuần thục của kỹ năng này không được cao, tỷ lệ thành công chỉ đạt mức trung bình.
Thật may hôm nay lúc Lại Nhân Lam và tên chiến sĩ kia tấn công, Diệp Từ đều may mắn sử dụng thành công, đúng là trời cao giúp đỡ.
Mấy người vừa đến cũng không có ẩn tên, Diệp Từ nằm dưới đất len lén nhìn tên từng người. Chiến sĩ tên là Thích Ăn Khoai Tây Cá Viên Chiên, pháp sư là Mộc Thanh, mục sư là Tuyết Quang Liễm Diễm.
Chỗ bọn họ đang đứng không xa vị trí Diệp Từ ngã xuống lắm, họ vừa đánh con rùa mai cứng vừa nói:
Tuyết Quang Liễm Diễm, cậu chắc chắc cô nàng thợ săn này là Công Tử U đang nổi tiếng trên diễn đàn à? Thích Ăn Khoai Tây Cá Viên Chiên nhìn Diệp Từ đang nằm đo đất, hỏi với giọng không tin tưởng lắm.
Đương nhiên chắc, mình đã dò hỏi mấy người trong Thiết Huyết Chiến Mâu rồi, ban nãy mới nhìn thấy mình đã chắc đến 90%, cộng thêm con báo nhỏ kia nữa, 100% cô ta là Công Tử U. Lại Nhân Lam nhìn Diệp Từ, gật đầu khẳng định.
Công Tử U mà dễ chết thế á? Chưa gì nằm kia rồi. Thích Ăn Khoai Tây Cá Viên Chiên vẫn chưa chịu tin.
Cô ta có phải bị cậu giết đâu, cô nàng này rõ ràng bị con Ngạnh Giáp Cự Quy cắn chết, cậu chỉ biết nhìn bề ngoài mà không chịu quan sát gì hết, cậu không thấy lúc mình ám sát cô ta tránh nhanh thế nào à? Lại Nhân Lam nhớ lại lúc mình dùng Ám Côn tấn công Diệp Từ, vừa nói vừa lắc đầu.
Thôi, đừng cãi nữa, Lại Nhân Lam, cậu chú ý động tĩnh xung quanh một chút, nếu cô ta sống lại lập tức giết luôn, đừng lãng phí năm giây suy yếu lúc đầu. pháp sư Mộc Thanh luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Bết rồi biết rồi, mọi người yên tâm, chuyện gì mình không chắc chứ cái này mình bảo mình thứ hai, đảm bảo khắp Đại Đường không ai dám đứng thứ nhất. Lại Nhân Lam xua xua tay ý bảo Mộc Thanh dẹp cái đề tài này đi, thoạt nhìn hắn có chút kiêng kị người tên Mộc Thanh này.
Mộc Thanh cũng không phải là người nói nhiều, tự giác im lặng.
Diệp Từ nằm dưới đất nhếch môi cười, nụ cười có phần cay đắng, hóa ra là người của Đại Đường.
Cô cứ tưởng mình đã trùng sinh, những chuyện trước đây đều tan biến hết, không ngờ cái gì đến cũng phải đến, xem ra nữ thần vận mệnh thật quá mạnh mẽ, cho cô một cơ hội nhưng vẫn giữ nguyên mọi chuyện, người phải gặp đều không bỏ sót một ai. Cô hít một hơi thật sâu, rất nhiều chuyện cô vốn không muốn nhớ đến lần lượt hiện lên trong đầu.
Không biết ai đã từng nói, con gái thời trẻ dại khó tránh khỏi yêu nhầm một tên cặn bã.
Thật không may, Diệp Từ đã từng như thế. Cô vốn là người lạnh lùng, bản thân cô cũng từng nghĩ mình sẽ sống một mình cô đơn đến cuối đời, không ngờ cuối cùng vẫn rơi vào lưới tình. Khi ấy cô vẫn cho rằng tình yêu của mình sẽ giống như trên TV, trong phim hay trong tiểu thuyết đã miêu tả, dù quá trình không thuận lợi thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc mỹ mãn, có một happy endding ai thấy cũng ganh tị.
Nhưng không ngờ, tất cả đều chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi, tình yêu này đúng là một tình yêu oanh liệt, mang đến cho cô vô số rắc rối, bạn bè xa lánh, gia đình tan nát. Cô cứ nghĩ dù có xảy ra chuyện gì, mọi thứ cô làm đều đáng giá, chỉ là... cô đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết thúc.
Trong lúc cô vì người đàn ông kia mà không tiếc phải trả giá, mang đến không biết bao nhiêu lợi ích cho hắn ta, để rồi cuối cùng hắn chỉ nói với cô một câu xin lỗi vô cùng đơn giản, sau đó ra đi. Thậm chí đến lý do cũng keo kiệt, tính cách không hợp.
Diệp Từ nằm trên mặt đất, nhìn trời, bỗng nhiên cảm thấy phần ký ức kia xa vời quá. Cô nhớ khi ấy mình đau đến nỗi cho rằng thế giới này ai cũng nợ cô, cô điên cuồng tìm mọi cách trả thù, trả thù người bỏ rơi cô, thậm chí trả thù người đã từng yêu cô, giúp đỡ cô, biến cuộc sống của chính mình thành địa ngục. Bây giờ ngẫm lại, mọi thứ đã như một giấc mộng trôi xa, giấc mộng của một thời ngu dại.
Trên trời, mây vẫn bồng bềnh trôi.
Diệp Từ cố gắng nhớ lại gương mặt của người đàn ông ấy, nhưng mà, nhớ mãi không ra.
Du Du Phi Vân bảo cậu ta lập tức tới ngay. Tuyết Quang Liễm Diễm luôn im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên lên tiếng.
Mấy người con lại vừa nghe thấy tên Du Du Phi Vân liền phấn chấn tinh thần, liên tục nói cậu ta đến thì tốt rồi.
Mà Diệp Từ khi nghe thấy cái tên này, đầu óc liền chấn động. Từ lúc biết những người này là người của Đại Đường đến nay chỉ mới mười mấy phút mà thôi, nhưng Diệp Từ lại vô cùng khó chịu, bây giờ nghe thấy bốn chữ Du Du Phi Vân, lòng cô càng khó chịu hơn, thậm chí tay chân bắt đầu lạnh như băng.
Mọi người đánh chậm chậm lại, đợi Du Du Phi Vân đến đã. Mộc Thanh ra lệnh, Vì tấm khiên kia mà Du Du Phi Vân phải bỏ hai mươi vạn tệ mua tin tức chợ đen đấy.
Mấy người còn lại đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Diệp Từ nhếch môi cười, quả nhiên là vì tấm khiên, cô nhớ lần đầu tiên mình gặp Du Du Phi Vân, ấn tượng nhất vẫn là tấm khiên ấy, người đầu tiên nhận được tấm khiên khủng bố ai cũng thèm khát làm sao có thể là người thường được, sau đó Diệp Từ cũng bắt đầu chú ý đến hắn ta nhiều hơn.
Không ngờ tấm khiên ấy là có từ nơi này.
Từng giây từng phút dần dần trôi qua, Diệp Từ cũng từ trạng thái ngây dại mà bình tĩnh lại, suy nghĩ của cô theo đó mà khôi phục như bình thường. Cô không chút lo lắng nhìn cột máu của Ngạnh Giáp Cự Quy đang chầm chậm hạ xuống, cột máu kia chỉ còn 2% thôi, bây giờ cô có nên xử lý mấy người này không? Hay là đợi Du Du Phi Vân đến rồi xử cả bọn?
Trong lúc Diệp Từ đang phân vân, bên tai cô vang lên một giọng nói vừa có chút quen thuộc vừa có phần xa lạ: Tuyệt quá, may mà có thuốc ẩn cấp bậc của Liễm Diễm, không thôi mình không biết sao đến đây được nữa.
Hóa ra nhờ thuốc ẩn cấp bậc, khó trách đội bọn họ chỉ có vài người mà cũng có thể đến đây đầy đủ. Diệp Từ vốn thắc mắc không biết bọn họ đến bằng cách nào, mà câu nói vừa rồi của Du Du Phi Vân đã giải đáp hết thảy. Chẳng qua loại thuốc ẩn cấp bậc này cũng không rẻ, mỗi bình chỉ dùng được một phút, năm người bọn họ đến được đây e là đã phải chi ra một con số không hề nhỏ rồi.
Phi Vân đến rồi à? Nhanh lên, nếu không lát nó chết cậu lại không tìm được cái thứ kia đấy. Tuyết Quang Liễm Diễm vội vàng nói với Du Du Phi Vân.
Du Du Phi Vân vừa lao vào cuộc chiến vừa nhìn Diệp Từ nằm dưới đất, hỏi: Đây là Công Tử U?
Mấy người bên cạnh đều gật đầu, tỏ vẻ hắn ta không nhận sai.
Các cậu cũng mạnh quá chứ, không có mình vẫn đánh được thế này. Du Du Phi Vân nhìn mấy người xung quanh, mỉm cười tán thưởng.
Bọn mình nào có bản lãnh ấy. Lại Nhân Lam cúi đầu than thở, lúc bọn họ đến đã thấy Diệp Từ. Hắn dĩ nhiên biết rõ thực lực của Diệp Từ, làm sao dám lớn tiếng nói phét.
Du Du Phi Vân nghe Lại Nhân Lam than thở mà giật mình, hỏi tiếp: Cô gái này bị bọn cậu giết mấy lần mà giờ không dám hồi sinh thế?
Có giết lần nào đâu? Chắc cô nàng đánh boss giỏi nhưng PVP kém nên mới không dám đứng dậy, sợ bị bọn mình giết rơi trang bị ấy mà. Tuyết Quang Liễm Diễm lên tiếng cướp lời, bịa bừa một lời nói dối, nụ cười trên mặt có phần không được tự nhiên.
Du Du Phi Vân khẽ gật đầu, bỗng nhiên hắn nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt có chút sửng sốt: Lúc các cậu cướp quái, cô ta đánh con boss này còn bao nhiêu máu?
Còn 10% thôi, Thích Ăn Khoai Tây Chiên xung phong, đẩy cô ta vào giữa hắn với con Ngạnh Giáp Cự Quy, thế là chết. Mộc Thanh thuật lại đơn giản tình hình lúc bọn họ cướp quái, cũng không quan tâm lời mình nói có mâu thuẫn với lời Tuyết Quang Liễm Diễm ban nãy không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]