Chương trước
Chương sau
Rời khỏi Đông Nhật Ôn Tuyền, Diệp Từ cưỡi ngựa chạy xuyên qua bản đồ hướng về thành Hồng Hồ.

Từng cơn gió mạnh liên tục đánh vào tóc cô, khiến cô tiếp tục nhớ thêm rất nhiều chuyện ngày xưa.

Thật ra cô vốn không phải là người tốt, nếu cô thật sự là người tốt thì ban nãy đã không uy hiếp Du Du Phi Vân.

Còn về chuyện nhà trọ kia, đấy là mãi sau này Diệp Từ mới biết được. Du Du Phi Vân và hội trưởng công hội Đại Đường - Bạch Dạ Hắc Trú - vốn là anh em đồng sinh đồng tử. Mối quan hệ này vốn cũng bình thường và tin chắc nó cũng sẽ tiếp tục duy trì như vậy nếu không xảy ra tình huống oái ăm như phim kia.

Đã gọi là oái ăm như phim thì hiển nhiên sẽ có luôn cả yếu tố bất ngờ, khiến người nghe - người xem - người trong cuộc hoảng hốt không thôi. Đại khái là Du Du Phi Vân và Bạch Dạ Hắc Trú cùng thích một cô cái. Cô gái này đồng thời đong đưa cả hai anh chàng, cuối cùng Du Du Phi Vân bỏ cuộc rút lui. Sau đó dĩ nhiên cô gái ấy và Bạch Dạ Hắc Trú sẽ thành một đôi, Du Du Phi Vân cũng không gặp lại cô gái ấy nữa, chuyện này nếu dừng ở đây thì rõ ràng là một happy ending, vấn đề là sau khi game Vận Mệnh phát hành, cô gái chưa bao giờ chơi game kia lại quyết định đăng ký chơi cùng bạn trai của mình.

Có đôi khi hai người không phải không đến được với nhau mà do cái duyên chưa đến.

Du Du Phi Vân và cô gái ấy còn thiếu một chút gọi là cơ hội. Mà tại game Vận Mệnh này, cơ hội của họ cuối cùng cũng đến, và như thế... chàng trai Bạch Dạ Hắc Trú khờ khạo kia bị cả vợ lẫn huynh đệ của mình cùng đâm một đao vào lưng, sự kiện ngoại tình này đúng thật là kinh thiên động địa, hoặc nói đúng hơn mọi người lại có thêm một bài học sâu sắc về hai chữ tình yêu.

Rồi sau đó, Du Du Phi Vân mới lợi dụng Diệp Từ để mở rộng thế lực của mình, cuối cùng cướp lấy chức vị của Bạch Dạ Hắc Trú, trở thành hội trưởng của Đại Đường, đồng thời thuận tay nhận luôn vợ của anh em mình, từ đó về sau 'hạnh phúc mỹ mãn'.

Chuyện này mãi đến khi Diệp Từ và Du Du Phi Vân chia tay một thời gian cô mới được biết, đó cũng là lúc vụ án ngoại tình của Du Du Phi Vân và cô bé kia lộ ra ánh sáng, chuyện này năm đó còn được liệt vào một trong mười scandal lớn nhất của game Vận Mệnh. Bây giờ ngẫm lại, cô cảm thấy mình thật đáng thương, bản thân cô cứ ngỡ mình đã có một tình yêu tuyệt đẹp, nào ngờ mình chỉ là một con tốt thí mạng trong ván cờ của người ta mà thôi.

Nhớ lại chuyện xưa... đúng thật như một câu chuyện cười.

Ban nãy cô thấy ánh mắt Du Du Phi Vân nhuốm đầy lửa giận, nó khiến cô nhớ lại ngày trước, lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt ấy của hắn cũng là lúc hắn hạ quyết tâm phải lật độ Bạch Dạ Hắc Trú. Du Du Phi Vân là người một khi đã quyết định làm chuyện gì sẽ bất chấp tất cả, tuy Diệp Từ không sợ hắn nhưng cũng không muốn vướng phải phiền phức không đáng có, dù sao cô vẫn mong sau khi làm lại từ đầu, mình sẽ không có chút liên quan gì đến con người tên Du Du Phi Vân kia nữa.

Theo cô nhẩm tính, hiện giờ đại khái là lúc Du Du Phi Vân vừa mới léng phéng với cô bé kia thôi. Mà phòng 612 ở nhà trọ Hoa Viên chính là địa điểm hẹn hò của bọn họ. Chuyện này ngày xưa ai cũng biết nhưng hiện giờ nó là một bí mật không thể lộ ra.

Du Du Phi Vân vốn rất tự tin vào khả năng làm việc gọn gàng sạch sẽ của mình, không thể nào có người thứ ba biết được, cho nên khi nghe Diệp Từ nói thế, làm sao hắn không sợ hãi được?

Diệp Từ nhớ lại dáng vẻ tức cười ban nãy của Du Du Phi Vân, bật cười mấy tiếng rồi tăng tốc tiến về thành Hồng Hồ, không nghĩ nhiều về chuyện mới xảy ra nữa.

Khi cô vừa về đến nơi, vó ngựa chạy qua cổng thành cũng là lúc hàng loạt chim bồ câu đồng thời bay đến, nội dung của n lá thư này đều xoay quanh chuyện cô giành thủ sát ban nãy.

Diệp Từ bắt đầu cảm thấy đau đầu, lúc cô quyết định công bố tên tuổi chỉ vì muốn cho bản thân một cơ hội nhìn thẳng vào hiện tại, nhưng lại quên mất nó sẽ mang đến nhiều rắc rối như thế này.

Cuối cùng cô chỉ còn cách chạy trốn, logout khỏi game.

Lần này có thể xem là lần online dài nhất của cô. Sau khi thoát game, cơn mệt mỏi lập tức ập đến, cô lê bước ngã xuống giường, thậm chí còn chẳng buồn ăn uống, lát sau đã chìm vào giấc mộng.

Giấc ngủ này không biết kéo dài bao lâu, trong lúc cô vẫn còn đang ngủ mê mệt bỗng dưng điện thoại reo vang. Diệp Từ khẽ nhúc nhích, cuộn mình thật chặt vào trong chăn, hoàn toàn không có ý định sẽ nghe điện thoại, nhưng người gọi điện kia rõ ràng khá là cố chấp, cuộc gọi này vừa dứt, hồi chuông kế tiếp lại tiếp tục vang lên, cuối cùng Diệp Từ đành giơ cờ trắng đầu hàng, thò tay ra khỏi chăn mò mẫm tìm điện thoại trên đầu giường.

Alo. Hai mắt Diệp Từ vẫn còn nhắm chặt, nói với giọng say ngủ.

Diệp Từ!!! Em xem mấy giờ rồi, còn không mau thức dậy cho anh. Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam khá là mạnh mẽ.

Giọng nói này... sao quen thế... Diệp Từ vẫn còn mơ mơ màng màng chưa nghĩ ra được, tích tắc sau cô liền ngồi bật dậy, y hệt như có ai vừa lấy búa gõ mạnh vào đầu cô. Cô run rẩy, môi mấp máy nói không nên lời, một lúc lâu sau mới cẩn thận hỏi: Bạch Mạch?

Không phải anh thì còn ai vô đây? Em nghĩ trên đời này còn thằng con trai nào kiên nhẫn hơn anh có thể liên tục gọi điện thoại kêu con heo lười như em dậy à?

Diệp Từ bỗng cảm thấy hai mắt mình như bị cái gì đó che phủ, không nhìn thấy rõ nữa, cô nắm chặt di động, áp sát vào tai, cẩn thận nghe từng câu từng chữ của Bạch Mạch, thậm chí cả một hơi thở nhỏ cũng không bỏ qua.

Mắt mình làm sao thế này, thật đáng ghét.

Cô đưa tay xoa xoa đôi mắt mới phát hiện tay mình ướt đẫm.

Diệp Từ cố gắng ổn định cảm xúc, cô không muốn người ở đầu dây bên kia phát hiện ra sự bất thường của mình, nhưng lúc này từ khóe mắt, từng giọt từng giọt nước không ngừng chảy xuống, ướt đẫm gương mặt cô.

Còn sống... Bạch Mạch vẫn còn sống...

Bạch Mạch là anh họ của Diệp Từ, chỉ lớn hơn Diệp Từ một tuổi, từ nhỏ hai người đã gắn bó với nhau, mối quan hệ của cả hai tựa như anh em ruột thịt vậy. Ngày trước, khi Diệp Từ và Du Du Phi Vân chia tay, cô đau khổ đày đọa bản thân mình, Bạch Mạch nhìn thấy chịu không nỗi mới đưa cô ra ngoài hóng mát, khi ấy Diệp Từ kiên quyết muốn tự mình lái xe, Bạch Mạch khuyên mãi không được đành phải đồng ý.

Khi cả hai chạy vào đường cao tốc, Bạch Mạch luôn miệng bảo tốc độ nhanh quá, nhưng Diệp Từ nào thèm để tâm, càng lúc càng tăng tốc độ. Cuối cùng đã xảy ra chuyện, chút ký ức còn xót lại của cô sau đó chỉ là một tiếng va chạm thật lớn và vòng tay ấm áp của Bạch Mạch.

Cả đời cô mãi mãi không bao giờ quên được câu nói cuối cùng của Bạch Mạch khi ấy: Tiểu Từ, em phải sống thật hạnh phúc.

Nếu như nói trước đây chuyện cha mẹ cô ra đi sống cuộc sống tha hương khiến Diệp Từ vô cùng hối hận, vậy thì cái chết của Bạch Mạch là món nợ do chính tay cô gây ra, mãi mãi không thể sửa đổi.

Nhưng hiện giờ, Bạch Mạch vẫn còn sống.

Diệp Từ thật sự không thể nào dùng lời lẽ gì để diễn tả được cảm xúc hiện giờ của cô, là vui mừng khôn xiết hay khiếp sợ tột cùng, tất cả đều không đúng, cô chỉ biết lặng người chìm đắm vào xúc cảm đang ngổn ngang trong lòng.

Này, nói chuyện coi, ngủ nữa rồi hả trời? Bạch Mạch ở đầu dây bên kia đợi mãi không thấy Diệp Từ nói gì, có chút bực bội lẩm bẩm: Không lẽ giọng mình nói chuyện mà cũng hay như hát ru sao?

Không không... anh đang ở đâu đấy? Diệp Từ bừng tỉnh, vội cười hỏi.

Anh đang định sang nhà em, mà anh nghe nói em dọn ra ngoài ở rồi nên...

Bạch Mạch còn chưa kịp nói hết câu, Diệp Từ đã bật dậy khỏi giường, cướp lời: Em về ngay về ngay đây, anh nhất định phải đợi em về. Nói xong liền cúp điện thoại, chạy hết tốc lực về phía phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Bạch Mạch ở đầu dây bên kia lắc đầu khó hiểu, lầm bầm: Hôm nay nó bị gì thế không biết? Tự dưng lại nhiệt tình vậy trời...

Khi Diệp Từ về đến nhà, Bạch Mạch đã sớm đến từ lâu. Cửa vừa mở ra, trước mặt Diệp Từ xuất hiện một gương mặt tươi cười, đúng là Bạch Mạch, bàn tay của cô đang nắm chặt chìa khóa bỗng nhiên run rẩy, sau đó bản thân cô cũng không ngờ được mình sẽ ôm chầm lấy người anh họ này, ôm siết thật chặt, giống như muốn cảm nhận hơi ấm một cách chân thật từ anh ấy vậy.

Bạch Mạch bị cái ôm bất ngờ của Diệp Từ làm giật mình, anh và Diệp Từ tuy thân thiết như anh em ruột nhưng Diệp Từ vốn trời sinh lạnh lùng, từ lúc 7,8 tuổi đến giờ bọn họ chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, khiến Bạch Mạch có phần lúng túng.

Quả nhiên thật sự là Bạch Mạch, quả nhiên anh ấy vẫn còn sống.

Diệp Từ vẫn tiếp tục ôm chặt Bạch Mạch, cố gắng kiềm chế nước mắt sắp tràn ra khóe mi, nói với giọng có-vẻ-thoải-mái: Đã lâu không gặp, Bạch Mạch.

Hai đứa đứng ở cửa làm gì đấy, còn không nhanh vào đây ăn cơm. Tả Tiểu Lan thấy Diệp Từ ôm Bạch Mạch cũng hơi bất ngờ, nhưng sau đó mỉm cười, lên tiếng gọi cả hai vào ăn cơm.

Diệp Từ ăn bữa cơm này cứ như đang nằm trong mộng, tuy rằng cô đã bình tĩnh trở lại nhưng mỗi khi ánh mắt nhìn sang Bạch Mạch không hiểu sao lại có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Bạch Mạch và Diệp Từ là bà con cô cậu, bình thường sống ở thành phố bên cạnh, hôm nay đến đây cũng vì làm thủ tục chuyển trường sang học ở thành phố này.

Diệp Từ nhướng mày hỏi: Chuyển trường? Trước giờ em chỉ nghe nói sinh viên chuyển trường chứ có thấy nghiên cứu sinh chuyển trường bao giờ đâu?

Ngay từ nhỏ Bạch Mạch đã học rất giỏi, nhảy cấp liên tục, cho nên bây giờ Diệp Từ mới học đại học năm nhất còn cậu ta đã học đến nghiên cứu sinh rồi.

Trường anh chuyển sang là trường của thầy của thầy hướng dẫn anh hiện giờ, thầy hướng dẫn anh tiến cử sang nên anh mới chuyển được. Bạch Mạch vừa và cơm vừa trả lời Diệp Từ, Anh định thuê phòng ở gần trường, ai ngờ em cũng thuê phòng ở gần đấy rồi, hay là hai anh em mình ở chung đi, tiền thuê mỗi người chịu một nửa?

Diệp Từ tỏ vẻ khinh bỉ: Rồi lỡ mai mốt anh dẫn bạn gái về ở qua đêm không sợ em làm kỳ đà sao?

Bạch Mạch lập tức đỏ mặt, vội vàng liếc mắt nhìn sang Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên: Đừng có nói bậy bạ, anh chưa có bạn gái.

Diệp Từ bĩu môi khinh bỉ.

Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan vui vẻ nhìn hai đứa trẻ tranh cãi, đã lâu rồi không khí trong nhà không được náo nhiệt như thế này.

Vấn đề nhà ở của Bạch Mạch cuối cùng vẫn là Diệp Từ phải lui một bước, đồng ý chia một nửa căn phòng bé nhỏ của mình cho người anh mặt dày kia. Cả hai trò chuyện với ba mẹ Diệp Từ một lúc nữa, sau đó tranh thủ trời còn sáng sủa, cả hai cùng chào Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan rồi trở về nhà của mình.

Lúc Diệp Từ về đến nhà đã thấy có một xe tải nhỏ chờ sẵn dưới lầu, còn Bạch Mạch thì không biết từ đâu chạy ra, nói nói vài câu với mấy người thợ vận chuyển, sau đó gọi Diệp Từ: Con bé này nhanh nhanh lên lầu mở cửa, không thấy anh dọn cả đống đồ sang rồi sao?

Diệp Từ thật hết biết nói sao? Cái này rõ ràng đúng hoàn toàn với câu phản khách vi chủ (đổi khách thành chủ),Bạch Mạch là ví dụ rành rành không sai đâu được.

Nhà Diệp Từ đang ở là một căn hộ nhỏ ở khu chung cư có hai phòng ngủ, lúc cô hỏi thuê chỉ còn duy nhất một phòng này nên không còn sự lựa chọn nào khác, không ngờ ban đầu ngỡ thừa cuối cùng lại có ích. Diệp Từ giúp Bạch Mạch lần lượt chuyển đồ từ dưới lầu lên nhà, đi đến mấy lượt mới xong xuôi mọi chuyện, cô ngồi bệt xuống dười sàn nhà, vừa thở dốc vừa thầm hối hận: Biết thế hôm ấy ráng đi tìm thêm, có chết cũng không thuê nhà nhiều phòng thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.