Chương trước
Chương sau
Diệp Từ đứng lên.

Cô đứng thẳng người vững vàng trên tảng đá, bình tĩnh nhìn xuống con Garrison chột mắt đang nằm im không nhúc nhích. Mà con Garrison chột mắt lúc này tuy đã nằm gục một chỗ nhưng con mắt màu vàng kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Từ một cách lạnh lùng. Diệp Từ lấy chiếc nỏ đeo ở sau lưng ra nhắm thẳng vào Garrison nhưng một lúc lâu cũng không bấm vào cái lẫy cò.

Con Garrison trước mặt cô tuy không còn sức chống cự nhưng lại không hề giống với những con quái bình thường, đôi mắt hai màu nhìn thẳng vào Diệp Từ ánh lên vẻ khí phách gan dạ. Biểu hiện ấy thậm chí còn khiến Diệp Từ thoáng cảm thấy dường như con quái đang nằm dưới đất kia không phải là một sinh vật trong game mà là một anh hùng từng chinh chiến nơi sa trường và hiện giờ đang ung dung bình thản đón chờ kết cục cuối cùng của mình - cái chết.

Cảm giác ấy nghe có vẻ quái đản nhưng thật lòng Diệp Từ đã thực sự nghĩ như thế tại khoảnh khắc này. Bản thân cô cũng có chút hoảng hốt trước ý nghĩ đó, thậm chí còn hoài nghi không biết mình có quá 'lậm game' mà sinh bệnh rồi không, làm sao cô lại tự huyễn hoặc nhân tính hóa hình tượng con boss Garrison thế này.

Từ xưa đến nay, anh hùng cũng như mỹ nhân, đều không muốn để người đời nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc tuổi già. Và nếu muốn miêu tả một cách đơn giản cảm giác con Garrison mang đến cho Diệp Từ chính là tựa như một vị anh hùng tuổi xế chiều vậy.

Cuối cùng Diệp Từ quyết định đeo lại chiếc nỏ lên lưng, khẽ thở dài một hơi: Trang bị từ sinh vật cấp sử thi quý hiếm nhưng không phải không có cách tìm được, còn sủng vật cấp sử thi thì lại khác... Vì thế, cô nhảy xuống khỏi tảng đá, bước về phía Garrison và tung ra kỹ năng Ánh Sáng Mê Hoặc.

Cô vừa chọn sử dụng kỹ năng liền điều khiển luồng sáng không ngừng bao phủ lấy Garrison, kỹ năng Ánh Sáng Mê Hoặc có tác dụng trong 12 giây, nó cũng như bao kỹ năng khác đều vướng phải sự hạn chế cấp bậc. Con Garrison ngoài mặt chẳng những hơn Diệp Từ 18 cấp mà lại còn thuộc cấp bậc sử thi, muốn bắt nó làm sủng vật có lẽ xác suất thành công tương đối thấp.

Mỗi lần sử dụng kỹ năng Ánh Sáng Mê Hoặc sẽ tiêu hao 20% lượng năng lượng ma pháp, nói cách khác thì kỹ năng này có thể sử dụng liên tục năm lần. Bởi vì ngày trước Diệp Từ may mắn có được kỹ năng dự trữ mana nên cô chưa từng trải nghiệm cảm giác bị thiếu mana là gì, thế nhưng hôm nay lại không giống mọi ngày, Ánh Sáng Mê Hoặc vốn không phải kỹ năng làm đối phương mất máu, cho nên nó sẽ không thu về được chút giá trị gì, điều này cũng có nghĩa là cô không thể từ đó bổ sung thêm mana được. Hậu quả là sau một hồi liên tục thất bại, cô chỉ còn cách ngồi xuống chờ hồi phục mana rồi tiếp tục sử dụng kỹ năng thu phục sủng vật.

Quá trình này không biết lập đi lập lại bao nhiêu lần, đến nỗi Diệp Từ có cảm giác mình sẽ ngủ gục bất cứ lúc nào, vậy mà con Garrison kia vẫn cứ trơ ra đó, đúng là quái cấp sử thi da dày thịt béo có khác, nếu là quái thường thì chắc bây giờ đã bị sức nóng ở đây hút cho héo khô chết cháy luôn rồi.

Làm sủng vật cho tao không tệ đâu, ít nhất tao sẽ không bạc đãi mày, chuyện ăn uống khỏi cần bàn đến, tao cũng sẽ dẫn mày đi chinh chiến khắp nơi nữa, không phải mày thích nhất là đánh nhau sao? Không phải mày hung dữ lắm sao? Tao đảm bảo đi theo tao là quyết định sáng suốt nhất của mày đấy, nếu không hôm nay mày chết chắc ở đây rồi. Diệp Từ buồn ngủ quá sợ mình sẽ ngủ quên mất bèn bắt đầu lảm nhảm với Garrison nhằm tự kéo bản thân mình tỉnh táo trở lại, dù sao cô cũng không biết nó có nghe hiểu những gì cô nói hay không, hiểu thì tốt không hiểu cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Mà kể cũng lạ, từ lúc cô bắt đầu nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng của con Garrison dần dần híp lại, trông cứ như đang tỏ vẻ hứng thú nghe Diệp Từ dụ dỗ vậy.

Có điều Diệp Từ đang mải mê tự biên tự diễn tự giết cảm giác nhàm chán, vừa ngáp vừa nói luyên thuyên: Người ta thường nói buông xuôi mà chết chi bằng cố sức để sống sót, mày xem mày tốt xấu gì cũng là sinh vật cấp sử thì, để chết kiểu này coi làm sao được? Mày không thấy đáng tiếc sao? Cấp sử thi đấy, cấp cao lắm đấy chứ đùa sao? Tao biết là mày không muốn theo tao, nếu tao là mày tao cũng chẳng thèm, ở đây tự do làm vua làm chúa tự dưng đi theo người khác làm gì cho mất tự do, nhưng mày có nghĩ đến vấn đề này không? Cấp bậc của người chơi sẽ tăng dần dần, bọn họ sớm muộn gì cũng tìm được rồi xử đẹp mày, dù hôm nay mày không chết thì sau này kiểu gì cũng chết. Tao cũng biết sinh vật cấp sử thi chỉ có thể xuất hiện một lần duy nhất, giờ mày mà chết là sau này khỏi làm ăn gì nữa, chi bằng đi theo tao không phải tốt hơn sao? Tao đảm bảo nếu mày đi theo tao, chỉ cần trò chơi này không sập thì mày sẽ luôn luôn được đứng trước mặt thiên hạ làm mưa làm gió, vậy đó, thấy sao nào?

Nói xong Diệp Từ lại ngáp thêm một cái nữa, cô thật sự quá mệt mỏi rồi, liếc mắt thấy kỹ năng Ánh Sáng Mê Hoặc chỉ còn 4 giây nữa, cô liền chuẩn bị tư thế sẵn sàng ngồi xuống hồi phục mana, chẳng buồn ngó xem cột mana có còn hay không.

Tốn nhiều thời gian như vậy mà không thu được kết quả gì, bản tính nóng nảy của Diệp Từ lại một lần nữa trỗi dậy, cô thề hôm nay con boss kia không chết cháy thì phải bị cô thu phục, kết quả gì cũng phải chọn cho được một cái, nếu không cô có mệt chết cũng không cam tâm...

Con Garrison từ từ nhắm mắt lại, lỗ mũi khẽ thở ra một hơi, tinh thần dường như thả lỏng hơn trước.

Quanh người con Garrison bất ngờ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim vô cùng chói mắt, sau đó vang lên thông báo của hệ thống: Bạn đã thành công thu phục Garrison chột mắt.

Đại khái cũng vì thất bại quá nhiều nên sự thành công đến bất ngờ khiến Diệp Từ trở tay không kịp, cô sững sờ một lúc mới a lên một tiếng, kế đó vội vội vàng vàng mở bảng sủng vật của mình lên xem. Quả nhiên bên trong ngoài lão Tam ra đã có thêm bức hình nửa người của con Garrison.

Tên: Phách Vương Long

Chủ nhân: Công Tử U

Cấp: 1

Sinh mệnh: 1100/19320

Thể lực: 14000/14000

Kỹ năng: trào phúng, tăng tốc, cắn xé, hủy diệt, va chạm, xé rách.

Phẩm chất: trí tuệ, trung thành, thích máu, nóng nảy, nhạy bén.

Kỹ năng đặc biệt: có thể cưỡi trong lúc chiến đấu

Độ trung thành: 1

Ôi quỷ thần thiên địa ơi, đúng là không hổ danh sinh vật cấp sử thi, từ trước đến giờ trong game Vận Mệnh người ta thường nói 'chiến đấu phải xuống ngựa' cũng bởi vì các sinh vật trong game đều không thể sử dụng chế độ cưỡi trong lúc chiến đấu, vậy mà sinh vật cấp sử thi lại có được ngoại lệ này.

Ông trời ơi xem cột máu của nó kìa, mới cấp 1 mà đã gần 20000 rồi, nhìn máu của mình kìa, mình cấp 29 rồi mà chẳng xi nhê gì với nó, thật sự là quá... khủng khiếp rồi.

Lúc nhìn đến độ trung thành, Diệp Từ lại không kiềm được mà chửi thề một trận, con mẹ nó, cô không muốn lập lại nhưng quả thật không hổ là sinh vật cấp sử thi, mấy con sủng vật bình thường bất kể là bậc á tinh anh hay tinh anh, mỗi khi được triệu hoán đều có ít nhất 10 điểm trung thành, vậy mà cái con boss quỷ quái kia chỉ có 1 điểm thôi à.

Điều này chứng tỏ là bây giờ nếu nó chết hoặc Diệp Từ chết thì nó sẽ lập tức 'đào ngũ'...

Lại nói tiếp vấn đề cột máu, Diệp Từ thấy máu của nó chỉ còn lại tí xíu bèn lập tức tung mấy kỹ năng buff máu cho nó, nhưng giờ mana của cô không còn bao nhiêu nên miễn cưỡng lắm cô mới buff nó lên được 3000 máu. Kế đó cô lấy băng vải ra xử lý vết thương ở chân sau của nó, ban nãy cô đã quan sát nó kỹ lưỡng rồi, chân sau bên phải có một vết thương rất sâu, miệng vết thương đó còn có dấu vết bị cháy bỏng nữa, có lẽ nguyên nhân tạm thời bị phế bỏ của nó là nằm ở đấy.

Diệp Từ vừa băng bó cho Garrison vừa lấy nước thuốc tăng máu cho nó uống, cũng may sau khi trở thành sủng vật, thân hình của Garrison đã thu nhỏ lại khá nhiều, nếu không với hình dạng khổng lồ kia e là lượng băng vải Diệp Từ mang theo chắc chỉ đủ băng một ngón chân của nó mà thôi.

Lúc này con Garrison vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát Diệp Từ, không hề có chút vẻ thân mật gì làm Diệp Từ không khỏi cảm thản sinh vật cấp sử thi đúng thật là loài khó hầu khó hạ.

Quá trình xử lý vết thương nhanh chóng được hoàn thành, Diệp Từ thấy cột mana của mình đã hồi phục được không ít bèn sử dụng thêm mấy kỹ năng buff máu cho Garrison, cuối cùng cột máu của nó cũng được kéo đầy trở lại. Diệp Từ mệt mỏi ngồi xuống cạnh Garrison, lấy từ trong túi ra hai miếng thịt nướng, một cho mình, một đút vào miệng Garrison.

Nếu cô đoán không nhầm thì con Phách Vương Long này cũng như con báo nhỏ của cô, đều là loại sủng vật ăn uống kén chọn. Bọn chúng không giống mấy con họ nhà gấu nhà rùa cái gì cũng ăn, bọn chúng chỉ ăn thịt thôi, đặc biệt nếu là thịt nướng thì lại càng thích hơn.

Garrison nhai ngấu nghiếng miếng thịt nướng trong miệng, ăn xong cảm thấy mùi vị không tệ mới ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, vô cùng kiêu ngạo bày tỏ thái độ mình muốn ăn nữa.

Diệp Từ thở dài một hơi, nhìn đi, sủng vật đấy, tìm cấp bậc cho cao để về thành người hầu của nó. Con Garrison ăn thêm mấy miếng thịt nướng, vẻ mặt cau có nhanh chóng thay đổi thành vẻ tươi cười hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn, bên tai Diệp Từ cũng vang lên thông báo của hệ thống: Sủng vật của bạn vô cùng hài vòng với sự chăm sóc của bạn, độ trung thành tăng lên 5.

Hài lòng... Diệp Từ nghe mà đen mặt, nhưng mà thôi, bất kể thế nào thì sinh vật cấp sử thi vô kiêu ngạo không xem ai ra gì cũng đã bị cô thu phục, chỉ riêng điểm này cũng đủ để Diệp Từ cảm thấy hài lòng với chuyến đi này, vấn đề trước mắt là làm sao rời khỏi nơi này đây? À mà quên, trước khi lo chuyện rời khỏi đây thì cô phải tìm cho Garrison cái tên đã, dù sao cái tên Garrison là do hệ thống tự đặt, giờ nó thuộc quyền sở hữu của cô rồi dĩ nhiên phải đổi theo quy củ của cô chứ.

Bạn muốn đặt tên cho sủng vật của mình?

Đúng.

Xin chọn tên.

Lão Tứ.

Bạn xác định chọn tên này?

Xác nhận.

Đặt tên thành công.

Diệp Từ vô cùng hài lòng nhìn cái tên Garrison đổi thành hai chữ lão Tứ, tên thế này mới là người một nhà chứ. Cô là lão đại, lão Tam là lão Tam, lão Tứ là lão Tứ, còn lão Nhị ()... cái tên này có ý nghĩa, à ừ ý nghĩa 'sâu xa' quá, Diệp Từ cảm thấy đời này có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ sử dụng đến.

(): nhị trong tiếng TQ ngoài nghĩa là số hai ra còn có nghĩa là ngu ngốc hoặc tiểu JJ (e hèm, ai hỏi mình tiểu JJ là gì thì mình xin mạn phép đẩy cho bác google trả lời nhé)

Trạng thái phế bỏ của sủng vật và người chơi không hoàn toàn giống nhau, người chơi muốn thoát khỏi trạng thái này nhất định phải tìm NPC phù hợp để chữa trị mới được, nhưng sủng vật thì chỉ cần có người chơi trị liệu là được. Cho nên hiện giờ lão Tứ thấy Diệp Từ đứng dậy cũng lảo đảo đứng theo.

Tuy lão Tứ có thể cưỡi nhưng với độ trung thành chỉ có 5 kia, Diệp Từ không điên mà cưỡi lên người nhó, nhỡ đâu làm trái ý nó rồi nó bỏ trốn cô biết tìm ai mà bắt đền đây? Haizzz, ai bảo sủng vật của mình cấp sử thi làm gì, kiêu ngạo thì cứ cho nó kiêu ngạo đi, đợi độ trung thành tăng đến cấp 100 thì bà đây cho mày ăn thịt tươi cho bỏ ghét.

Sức nóng ở khe núi này không chỉ làm giảm cột máu của Diệp Từ mà lão Tứ cũng vậy, hiện giờ thuốc nước Diệp Từ mang theo gần như đều đã dùng hết, vì thế cô chỉ còn cách thu lão Tứ về, còn mình thì dựa theo trí nhớ mò mẫm tiến về phía khe hở nối liền bản đồ bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.