[ Vũ Gia, Vương Đô, An Quốc ]
[ Trong Sảnh mẹ con Mạc Thị khóc vang hết cả lên, Vũ Túc vừa về thấy vậy chạy vào trong xem xét tình hình]
Vú Túc: Đây..đây là có chuyện gì đây?
[ Thấy Vũ Túc về hai mẹ con Mạc Thị liền khóc lớn hơn, nằm đòi sống đòi chết Vũ Túc thấy thế liền đỡ hai mẹ con Mạc Thị dậy hỏi chuyện ] 2)
Mạc Ánh Hồng: Ta khổ quá mà, ây da, trời ơi huhu, con gái của chồng đánh mẹ và em gái của nó kìa trời ơiiii, ông trời ơii huhu ta không muốn sống nữa.
Vũ Thanh Liên: Mẹ à huhu, cha à tỷ tỷ thật quá đáng, đánh con thì thôi đi còn...còn đánh cả mẹ con đó là bất hiếu ah huhu.
Vũ Túc: lý nào lại thế chứ, nó thật to gan mà, là ta đã quá sơ ý để mắc bẫy của nó. hừ, đúng là không ra gì mà, dám dối trên gạc dưới con nha đầu đó ta nhất định sẽ tìm cách trừng trị nó một phen.
[ Vũ Túc đỡ Mạc Ánh Hồng và Vũ Thanh Liên đứng dậy ]
Vũ Túc : Nào, đứng dậy đi, phu nhân của ta, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng ha.
Mạc Ánh Hồng: huhu, thiếp thân đa tạ lão gia làm chủ, mong lão gia đừng quá làm khó Vân Nhi dù sao con bé cũng còn nhỉ a~, hơn nữa lại còn thân với Vương Gia như vậy chúng ta không động nổi đâu a huhu.
Vũ Túc: nó dám đánh nàng ra nông nổi này mà nàng còn cầu xin cho nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-tuyet-but/3600961/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.