Chương trước
Chương sau
"Nhưng không đi cũng xem như có duyên với công chúa, không phải sao, vừa khéo liền gặp được. Nếu đi chỉ sợ phải chờ cơ hội lần sau."
Tiết phu nhân cầm khăn che miệng cười khẽ, sau một hồi lâu lại nói: "Ta thấy Nguyên Nương con có quy củ vô cùng tốt, lúc trước ta với mẫu thân con cũng coi như có chút giao tình, qua ít ngày, Bảo nhi gả vào Tiết phủ, chúng ta cũng được gọi một tiếng thân thích," Tiết phu nhân cười không ngớt, "Ta cũng có lời muốn nói thẳng, Nguyên Nương không nên nhớ kỹ trong lòng."
Bà ta dừng một chút mới hỏi: "Ta cũng xem con thành người một nhà, cũng không muốn quanh co lòng vòng với con. Lúc trước chuyện của Đan Dương, chắc hẳn con và con bé cũng có quan hệ thân thiết, trong lòng cũng hiểu rõ tại sao con bé đến tìm con, nhưng khi trở về lại mang theo đôi mắt đỏ hoe, hỏi cũng không nói..."
Trong lòng Phó Minh Hoa chuyển một cái, liền hiểu có lẽ lần này người đang ở trong họa phường có thân phận tôn quý, lại có quan hệ với nàng, lúc này Tiết phu nhân mới cố ý nhắc lại chuyện xưa, đồng thời giải thích nguyên nhân vì sao hai năm nay Đan Dương Quận chúa không qua lại với nàng.
Nếu không thì sợ rằng Tiết phu nhân sẽ giấu kín chuyện này trong lòng, cùng lắm là sẽ bảo Đan Dương Quận chúa cách xa nàng một chút thôi, lúc này nhắc tới chuyện này, lộ ra Tiết phu nhân và mình thân thiết, không có coi mình như người mới nói thẳng như thế.
Có thể làm cho Tiết phu nhân có hành động như thế, trong lòng Phó Minh Hoa suy đoán, chẳng lẽ là Tam hoàng tử Yến Truy đến đây?
Trừ việc đó ra, Phó Minh Hoa cũng nghĩ không ra ai khác, đáng để Tiết phu nhân nói cười với mình.
"Nếu nó nóng nảy nói gì khiến con không vui thì con đừng để trong lòng, ta chỉ có một đứa con gái như vậy, đã chiều hư nó rồi."
Tiết phu nhân dịu dàng nói, Phó Minh Hoa cười cười, khẽ gật đầu: "Phu nhân yên tâm, Quận chúa cũng đã nói với con việc này, nàng ấy chỉ hiểu lầm lời nói của con thôi."
Hiển nhiên chuyện này Tiết phu nhân cũng hiểu rõ tình hình, nghe Phó Minh Hoa nói như vậy chỉ cười một tiếng, không nói gì.
Sau khi đi vào họa phường, Tiết phu nhân dẫn nàng lên thẳng lầu hai, hai người Bích Lam và Bích Vân chờ ở dưới họa phường. Giang ma ma thì đi theo nàng cùng lên.
Trên lầu hai bày trí lịch sự tao nhã, trong đại sảnh có xếp bàn và giường ngồi, Tiết phu nhân dẫn Phó Minh Hoa đi vào phòng bên trái, nha hoàn vén rèm châu ra, Phó Minh Hoa liếc mắt liền nhìn thấy Yến Truy.
Hắn ngồi ở vị trí gần lan can, màn rủ xuống hai bên được vén lên, giúp hắn có thể dễ dàng nhìn thấy hết quang cảnh phía dưới họa phường.
Một đám người ngồi xung quanh hắn, Phó Minh Hoa còn chưa đi vào đã nhìn thấy Yến Truy đang nghiêng đầu nhìn họa phường bên dưới. Tuy không nói một lời nhưng khí thế kia lại khiến người ta không thể xem nhẹ hắn.
Nghe thấy động tĩnh nha hoàn vén rèm, mấy người đang ngồi xoay đầu lại, Phó Minh Hoa nhìn thấy Tiên Dung trưởng công chúa, Định Quốc công Tiết Bác cũng ở đây, còn có mấy nam tử đang ngồi quay lưng về phía cửa.
Phó Minh Hoa đứng phía sau rèm, nhìn thấy trong những người này có hai người mặc áo bào tím, phối dây lưng vàng, mặc dù không thấy mặt, nhưng từ cách mặc đồ có thể nhìn ra là quan viên triều đình tam phẩm trở lên.
Yến Truy vậy mà lại lén lút tiếp kiến mệnh quan triều đình ở chỗ này, đối với Gia An Đế mà nói, việc này là kiêng kị.
Vậy mà mình lại bắt gặp, lần này phiền toái rồi.
Nàng quay đầu nhìn Tiết phu nhân, ánh mắt lạnh như băng, mọi người trong phòng phát hiện có người đến liền rời đi từ cửa hông.
Tiết phu nhân ra hiệu nàng đi vào, mình thì đi xuống lầu.
Người trong phòng đã biết nàng tới, trốn cũng vô dụng.
“Phó đại cô nương." Yến Truy thấy nàng đi vào, vẫn ngồi trên ghế, nghiêng đầu ngắm nghía lưu tô dưới ngọc ngư[1], miệng hơi cười, nhìn không ra vẻ giận dữ.
[1] Lưu tô dưới ngọc ngư: "Lưu tô”là tên gọi của những loại trang sức dạng móc treo dài, có thể dùng để gắn lên búi tóc của các phi tần hoặc đeo trên trang phục. Lưu tô dưới ngọc ngư là lưu tô treo bên dưới miếng ngọc hình cá
“Tam điện hạ." Phó Minh Hoa bước lên phía trước hành lễ, Giang ma ma đứng từ xa, trong mắt có vẻ lo lắng.
Yến Truy nghe nàng nói chuyện, lúc này mới thu lại ánh mắt đang nhìn lưu tô, ngẩng đầu nhìn Phó Minh Hoa.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phó Minh Hoa, cũng không phải lần đầu tiên ở một mình với nàng, nhưng tình cảnh gặp mặt lần này hoàn toàn khác xa lần trước.
Thiếu nữ quy củ đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt cụp xuống, tư nghi ưu nhã, giống như là quyển sách lễ nghi quy tắc sống sờ sờ.
Nụ cười trên khóe miệng nàng vừa đúng, nhưng nàng thông minh như vậy, nàng vừa nhìn thấy tình cảnh như vậy, chính nàng lại ở trong tình cảnh đó, trong lòng nàng nhất định hiểu rõ.
Nhưng nàng vẫn trấn định như vậy, không nóng nảy không sợ hãi.
Yến Truy bỗng nhiên cảm thấy thú vị.
Sao trước kia hắn lại cho rằng nữ nhi của Tạ thị xuất thân Giang Châu chất phác không thú vị nhỉ?
Khi đó, Phó Minh Hoa cho hắn ấn tượng, chỉ là đích trưởng nữ của Trường Nhạc Hầu phủ mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ là nữ nhi của Tạ thị, Tạ thị và Thôi Quý phi từng là người quen cũ.
Lúc đầu khi hắn gặp vị tiểu cô nương này, thậm chí không cảm thấy nàng khác gì với các nữ tử thế gia khác.
Người bên ngoài hâm mộ Phó Minh Hoa có mẫu thân xuất thân Giang Châu, căn cơ vững chắc, giơ tay nhấc chân làm cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui, nhưng tất cả những thứ này với hắn cũng không phải hiếm lạ như vậy.
Tình cảnh của Yến Truy và Phó Minh Hoa hơi giống nhau, nhưng thân phận hắn lại cao hơn Phó Minh Hoa nhiều.
Sau tịch tế hắn càng thêm kính trọng Phó Minh Hoa.
Vị tiểu cô nương này năm lần bảy lượt cho hắn bất ngờ, hắn không khỏi nhớ đến hai năm trước, đêm mà Tạ thị chết.
Nàng từ ngoài thành trở về, bị người đụng vào, ma ma bên cạnh nàng vẻ mặt kinh hãi không thể che giấu, nhưng nàng vẫn y như bây giờ.
Dường như không có gì có thể khiến nàng kinh hoàng thất thố.
Ý cười bên khóe miệng Yến Truy càng sâu: "Ngồi đi."
Phó Minh Hoa nói cảm ơn, mới chậm rãi ngồi xuống.
Miệng hắn hơi cười, nhưng ánh mắt lại không dịu dàng.
Thôi Quý phi nhìn sai rồi, ngay cả hắn cũng suýt nhìn lầm.
Nhớ đến lúc nãy có người nói chuyện với Phó Minh Hoa, mời nàng lên thuyền chơi, đôi mắt Yến Truy híp híp, nhớ rõ đó là trưởng tử của phủ Vệ Quốc công, Hạ Nguyên Thận có danh xưng là ngọc lang đương thời.
Yến Truy nắm lưu tô trong tay, khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười, Vệ Quốc công phủ cũng không có bản lĩnh để có được nàng.
"Mẫu phi rất thích cô nương, nếu rảnh rỗi thì trình bài tử tiến cung."
Hắn ngẩng đầu, nhìn Phó Minh Hoa mỉm cười, còn Phó Minh Hoa cau mày.
Lời nói của Tam hoàng tử làm lòng nàng hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ Thôi Quý phi tìm nàng có chuyện gì sao?
Yến Truy nhìn vẻ mặt nàng, buông lỏng lưu tô trong tay, quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới họa phường: "Nàng đoán khi nào Vân Dương trở về?" Phó Minh Hoa không biết hắn nói lời này là có ý gì, trong lúc nhất thời khựng lại, không nói gì.
"Ta đổi cách nói khác." Ánh mắt Yến Truy rũ xuống, con ngươi đảo qua: "Theo góc nhìn của Phó cô nương, Quân Tập hầu có tướng đoản mệnh, có thể sống đến bao nhiêu tuổi?"
Giọng hắn không lớn, Giang ma ma ở phía xa nghe không rõ, nhưng Phó Minh Hoa nghe được.
Hiển nhiên hắn biết tâm tư muốn phản Đường của Quân Tập hầu, lúc này dùng lời thử nàng, muốn xem nàng đề xuất với Thôi Quý phi là thật lòng hay cố ý.
Phó Minh Hoa cười cười: "Nếu điện hạ hỏi về quy củ Nữ giới, nói không chừng liền có thể trả lời rồi. "
Nàng nói còn chưa dứt lời, phía dưới lầu liền truyền đến tiếng "Keng" nặng nề, giống như họa phường bị vật gì đó đụng mạnh vào, nàng ngồi không vững, thân thể chật vật nằm trên ghế, đầu óc hơi choáng váng, Yến Truy đứng dậy đi về hướng nàng: "Có sao không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.