"Không muộn, không muộn..." Tề thị lắc đầu, mặc dù hôm nay Bạch thị có ý định muốn cho Đại phòng nhận Phó Lâm Ngọc làm con thừa tự, nhưng chỉ là mới nói như vậy thôi, bởi vì năm mới mà chậm trễ, hôm nay vẫn chưa làm lễ, tên Phó Lâm Ngọc cũng chưa ghi vào gia phả, chỉ cần có người chịu ra tay tương trợ, nhất định sẽ không muộn. Tạ thị xuất thân Tạ gia Giang Châu, Bạch thị luôn nhường nhịn người con dâu này ba phần, chỉ cần Phó Minh Hoa có thể cầu được Tạ thị nói chuyện, Bạch thị nhất định sẽ bỏ đi suy nghĩ này. Nhưng, "Tại sao ta phải cầu mẫu thân nói chuyện giúp ngươi?" Phó Minh Hoa quay đầu ra, kẻ ngu xuẩn này có dũng khí gây chuyện lại không có khả năng giải quyết hậu quả! "Ta..." Tề thị á khẩu không trả lời được. "Nếu như di nương không có chuyện gì, không bằng van xin phụ thân, hoặc là cô mẫu, có lẽ có thể xoay chuyển." Phó Minh Hoa đưa tay vén tóc, nhìn Tề thị mỉm cười. Lời này của Phó Minh Hoa làm trong lòng Tề thị nhảy lên "thình thịch". Phó Minh Hoa bảo bà ta tìm Phó Kỳ Huyền trợ giúp cũng thôi đi, nhưng vì cái gì lại nhắc đến Phó Nghi Cầm? Trong lòng Tề thị có quỷ, bị dọa đến ba hồn bảy phách bay mất phân nửa, bà ta không biết Phó Minh Hoa nói ra lời này, rốt cuộc là vô tâm hay cố ý. Chỉ biết là đợi bà ta phục hồi tinh thần lại, bà ta đã bị nha hoàn của Phó Minh Hoa đỡ ra khỏi phòng rồi. Bên ngoài gió lạnh thổi, bà ta rùng mình một cái mới thanh tỉnh lại, muốn đi vào lại bị nha hoàn ngăn ở bên ngoài, nói là Phó Minh Hoa muốn nghỉ ngơi. Bích Lam từ trong phòng nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Tề thị hồn bay phách lạc rời đi, mới nhìn Phó Minh Hoa nói: "Cô nương, Tề di nương đi rồi." Phó Minh Hoa cầm khăn lau miệng, Tề thị ở chỗ nàng không chiếm được thứ bà ta cần tìm, thì lưu lại cũng vô dụng thôi. Có lẽ Bạch thị cũng là vì đề phòng đêm dài lắm mộng, lo lắng nhi tử bị Tề thị thổi lời bên gối, bởi vậy hai ngày sau đã cho Phó Lâm Ngọc đến Đại phòng để nhận làm con thừa tự, cũng ghi vào gia phả. Việc này không thể thay đổi được nữa, cho dù Tề thị oán hận không cam lòng, nhưng cũng biết đã hết hy vọng, về sau Phó Lâm Ngọc không còn là nhi tử của mình nữa. Chuyện nhận làm con thừa tự vừa xong, Tề thị liền bệnh nặng một trận, mời đại phu đến xem bệnh và châm cứu cũng không có hiệu quả, nghe nói là thuốc cũng không chịu uống. Đầu tháng giêng Giang ma ma trở về, đợi đến cuối tháng hai, Phó phủ càng bận rộn, liền không ai chú ý đến Tề thị nữa. Mùng ba tháng ba là tiết thượng tị, Đại Đường vẫn theo quy cũ của tiền triều, đối với tiết Thượng tị này vô cùng coi trọng. Bắt đầu từ thời Thái tổ, hàng năm mùng ba tháng ba sẽ được tổ chức ở vùng ngoại ô Mẫu Đơn Đình, quan viên lớn nhỏ của triều đình đều có thể mang theo nữ quyến tham dự. Ngày hôm nay không chỉ các quyền quý ở Lạc Dương ra thành du ngoạn, mà ngay cả bình dân bách tính cũng tầm xuân dạo chơi ngoại thành, đến bờ Lạc Thủy lấy xuân thủy tẩy rửa dơ bẩn, trừ bệnh tật, trừ tà tránh quái. Hàng năm đến tiết này, trên sông sẽ nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân ở họa phường. Tài tử thư sinh càng không ít, thật sự là vô cùng náo nhiệt. Đám người Bích Lam đã mong chờ từ nửa tháng trước, thật sự tuy nói các nàng là nha hoàn, nhưng cũng được nuôi trong khuê phòng, hiếm khi có thể ra ngoài một ngày, cho nên mọi người đều rất phấn khởi. Thời tiết tháng ba đã ấm áp lên, quần áo dày nặng tự nhiên không còn thích hợp nữa. Trước một ngày, từ sớm Giang ma ma đã cho người lấy thảo dược hương huân thảo nấu lên cho Phó Minh Hoa tắm gội, đợi đến ngày thứ hai thức dậy, trên người Phó Minh Hoa còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Ngồi trong xe ngựa ra khỏi thành, Tạ thị đối với mấy thứ này không hứng thú lắm, Phó Minh Hoa ngồi ngay ngắn, nhìn bà nhắm mắt dưỡng thần. Cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, theo sau đó có nam tử quát tháo: "Tránh xa một chút!" Phu xe vội vàng điều khiển xe ngựa tránh qua bên kia, rất sợ bị người cưỡi ngựa ra khỏi thành này đụng phải, thân thể Phó Minh Hoa nghiêng một cái, đầu đập vào cửa sổ, làm rèm cửa sổ vốn đang buông xuống bị đụng phải nghiêng một cái, từng sợi gỗ tử đàn quấn vòng quanh phía dưới vốn là để gia tăng độ rơi của sợi gỗ, lúc này bị nàng chen đến một bên, cửa sổ vốn được đậy kín mít liền lộ ra một khe hở thật nhỏ. Nàng vốn không muốn nhìn ra ngoài, thế nhưng lần này thuần túy là hành vi vô ý, chỉ thấy người còn chưa tới mà trên mặt đất đã bốc lên đầy bụi đất, người dẫn đầu hai chân thúc vào bụng ngựa cưỡi ngựa chạy như điên tới, ngựa thu vó. Trên lưng ngựa, một thiếu niên mặc hồ phục màu tím nhạt, tóc cũng không vấn lên, sống lưng thẳng tắp. Lúc này nhìn thoáng qua, bàn tay Bích Vân đã phủ trên người nàng, nàng còn chưa được kéo dậy đã lại ngồi xuống nữa rồi. Người phía sau lần lượt tiến đến, thiếu niên ngồi trên lưng ngựa xoay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng mang theo cao ngạo của Yến Truy đập vào tầm mắt nàng. Ánh mắt hắn chuẩn xác chạm vào tầm mắt nàng, Tam hoàng tử kế thừa dung mạo của Thôi quý phi, hôm nay thật sự là có loại tư nghi khiến người ta kinh diễm. Chưa đến tuổi đội mão, tóc dài xõa ra, chỉ buộc một dải lụa màu vàng sáng ở giữa trán để cố định tóc không bị xõa ra trán và che khuất tầm nhìn. Hai bên đai cột có hạt châu rủ xuống, buộc chặt sau đầu hắn. Phó Minh Hoa nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt, nàng được Bích Vân kéo ngồi thẳng lại, rèm cửa trên xe ngựa lại lần nữa rủ xuống. Tạ thị vẫn nhắm mắt dưỡng thần, Giang ma ma đau lòng kéo nàng vào trong ngực, đưa tay xoa chỗ nàng mới bị đụng đầu, cắn môi một cái. Yến Truy ngồi trên lưng ngựa ra khỏi thành, nhớ đến xe ngựa Phó gia mà mình vừa mới nhìn thấy. Vị đại cô nương Phó gia kia cũng ở trong xe ngựa, hắn cảm thấy dường như mình đã gặp nàng không ít lần. Nhìn thấy Phó Minh Hoa, Yến Truy tự nhiên nhớ đến bài vè con thỏ nhỏ mà nàng từng đọc. Hắn nở nụ cười nhạt, chỉ là rất nhanh lại giấu đi. Hôm qua Gia An Đế đã dẫn theo Thôi quý phi và Dung phi đến Mẫu Đơn Đình ngoài thành Lạc Dương, Mẫu Đơn Đình này là do Điệu đế của triều Trần trước kia xây nên, cuối cùng Hoàng thất thối nát, Hoàng đế tham lam hưởng lạc. Sau khi thiên hạ đại loạn, dân chúng căm phẫn không chịu nổi áp bức bóc lột, trong cơn giận dữ đã thiêu hủy vườn mẫu đơn này. Đến khi Thái tổ bình định thiên hạ, lại cho người một lần nữa sửa chữa vườn mẫu đơn này để phục vụ cho việc thưởng hoa hàng năm. Nhưng ngại tên vườn mẫu đơn này là điềm xấu, bởi vậy sửa vườn thành đình. Mùng ba tháng ba hàng năm, hoàng đế Đại Đường sẽ ở nơi này thiết yến triều thần. Mẫu Đơn Đình lưng dựa vào Thanh Sơn nằm sát bên cạnh Lạc Thủy, đúng như tên gọi của nó, nơi này trồng những mảng lớn mẫu đơn, lúc này đúng là thời điểm hoa nở rộ. Bên trong Mẫu Đơn đình có một lầu cao, lúc leo lên lầu cao có thể thu hết cảnh trí Lạc Dương vào mắt. Lúc Phó Minh Hoa đến Mẫu Đơn đình, canh giờ vẫn còn sớm, Thôi quý phi mời các phu nhân cùng nhau ngắm hoa, cũng không muốn gò bó bọn nhỏ, mặc cho bọn chúng chơi đùa. Nơi quan trọng này có người trấn giữ, bên người cô nương và nhóm lang quân bên cạnh lại có hạ nhân đi cùng nên cũng không có chuyện gì. Phó Minh Hoa còn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, bỗng nhiên có người gọi nàng: "Phó đại cô nương." Nàng xoay đầu liền nhìn thấy Đan Dương Quận chúa dẫn người đi về phía mình. "Xa xa nhìn giống như ngươi, không nghĩ tới lại đúng là thật." Đan Dương Quận chúa vui vẻ, kéo tay nàng: "Chuyện lần trước có gây nên phiền toái gì không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]