Lúc này, sự sợ hãi của Quách tần với Tạ thị làm Phó Minh Hoa bất ngờ, Quách tần vừa đi vào, sau khi thỉnh an, Tạ thị làm mặt lạnh không nhìn đến nàng ta.
"A Nguyên..." Quách tần nhìn Tạ thị, nhỏ giọng gọi: "Đã lâu rồi không gặp ngươi, ngươi, ngươi có khỏe không?"
Quách tần muốn nói lại thôi, Tạ thị cười lạnh một tiếng:
"Đa tạ Quách tần nhớ đến."
Tình cảnh nhất thời có chút lúng túng, nước mắt trong mắt Quách tần cũng sắp chảy ra, trông vô cùng đáng thương: "A Nguyên, ngươi, ngươi có còn..."
Tạ thị không muốn nhiều lời với nàng ta, nhìn Thôi quý phi nói: "Nương nương, nương nương đã có khách, thần phụ cũng không tiện quấy rầy."
Thôi quý phi nhìn gương mặt sung huyết đỏ bừng của Quách tần, nhếch khóe miệng sau đó gật đầu với Tạ thị:
"Đã như vậy, A Nguyên sớm trở về đi. Chỗ Thái hậu đã phái người tới đây truyền lời, nói là hôm nay thân thể không khỏe, còn ban thưởng vài thứ, muội hãy mang về đi."
Tạ thị đáp một tiếng, Thôi quý phi lệnh cho Tĩnh cô cô tiễn bà, hai mẹ con vừa ra khỏi cửa Bồng Lai Các, Quách tần ở phía sau đuổi theo: "A Nguyên, A Nguyên, A Nguyên..."
Phó Minh Hoa nghe tiếng gọi phía sau, liền quay đầu nhìn Tạ thị, sắc mặt Tạ thị âm trầm, bước nhanh về phía trước, thân ảnh có chút chao đảo nhưng không dừng lại.
Tĩnh cô cô tiễn các nàng ra ngoài khẽ thở dài một tiếng.
Quách tần ở phía sau đã khóc, nỉ non nói: "Ta chỉ là muốn hỏi..."
Ra khỏi cửa cung, Tạ thị vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-the-gia/1799423/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.