Nghe xong lời này, Phó Minh Hoa nghiêng đầu nhìn An ma ma, trên mặt bà mang theo ý cười cùng xúc động, cúi đầu xuống liền thấy Phó Minh Hoa nhìn bà, từ dung mạo này có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của Tạ thị thời thiếu nữ, chỉ là trông khỏe mạnh hơn Tạ thị gầy gò mảnh mai, An ma ma chỉ cảm thấy vô cùng yêu thích, lại kéo nàng vào lòng: "Tam gia cũng từng thấy qua người, năm đó lúc người mới sinh ra, còn ôm qua người nữa mà, chỉ là người không nhớ được thôi."
Bà dắt tay Phó Minh Hoa đi vào trong nhà.
Đôi bàn tay khô gầy ấm áp nắm lấy đôi bàn tay mềm mại trắng nõn của tiểu thiếu nữ, Phó Minh Hoa ngửa đầu nhìn bà, dùng ngón tay nắm chặt lòng bàn tay bà.
"Thiếu phu nhân biết Tam gia sẽ tới, tâm tình tất nhiên sẽ tốt." An ma ma có chút do dự nhìn Phó Minh Hoa, cúi người ở trước mặt nàng sửa sang lại áo lông chồn bị nước mưa thấm ướt khiến lông dính thành từng mảng, nhỏ giọng nói: "Nhưng không được hỏi đến chuyện của Quý phi nương nương, cũng không thể nhắc đến chuyện Đinh phu nhân, nói về chuyện của Tam gia thôi."
Ánh mắt bà không nhìn Phó Minh Hoa, chỉ nhắc nhở một câu như vậy, khiến Phó Minh Hoa rũ lông mi xuống, khẽ lên tiếng.
Trong phòng, Tạ thị quả thật là rất vui vẻ, không biết có phải vì đệ đệ đến hay không mà trên mặt bà hiện lên hai rặng mây hồng.
Thấy An ma ma dắt Phó Minh Hoa đi vào nụ cười liền cứng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-the-gia/1799419/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.